Trong vai cô bé kể lại truyện Cô bé bán diêm

Trong vai cô bé kể lại truyện Cô bé bán diêm


     Vào đêm giao thừa ấy, trời rất lạnh và tuyết rơi xối xả. Tôi đầu trần, chân đất cùng những gói diêm vẫn lang thang dọc phố mặc cho những bông tuyết đang rơi đầy trên mái tóc của mình. Tôi ko dám về nhà vì sợ bố đnáh, vả lại ở nhà cũng chẳng hơn gì cả.

     Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng toả ra. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân tớ vẫn đóng băng vì lạnh, tớ chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay. Tôi quyết định bật diêm. Que thứ nhất bật lên, hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, tôi tưởng mình đang ngồi trước chiếc lò sưởi. Lửa vụt tắt, chỉ còn lại trong tay tôi là nửa que diêm cháy dở.
     Tôi bật que diêm thứ hai, bức tường thứ trước mặt bỗng trở nên trong suốt khiến tớ có thể nhìn thấy trong nhà một bàn ăn phủ khăn trắng với con ngỗng quay. Nhưng điều khiến tớ thấy lạ nhất là con ngỗng quay tự dưng từ trên nhảy xuống rồi tiến về phía em vớ con dao cắm trước ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, tôi ko còn thấy gì nữa ngoài bức tường dày tối tăm, lạnh lẽo ngay trước mắt.
     Tôi bật thêm que nữa, và thấy mình đang ngồi trước cây thông noel trang hoàng. Với tay về phía cây thông, que diêm tắt lịm, tôi thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như những vì sao. Rồi một vì sao rơi xuống, “chắc có ai đó vừa mới từ giã cõi đời”, tôi nghĩ thế vì tôi nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý tôi trên cõi đời này.
     Tớ lại bật tiếp que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mặt tớ một vầng sáng hiện ra, và… bà tôi đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm. ” Bà ơi!”, tôi khóc nấc lên, ” Bà mang cháu cùng đi nhé! Cháu biết bà sẽ bỏ rơi cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng quay và cây thông rực rỡ”. Tôi nức nở khóc, rồi tôi đốt hết những que diêm trong bao để níu kéo bà ở lại. Tôi chưa bao trông thấy bà đẹp lão và cao lớn đến thế. Bà ôm tôi trong vòng tay rồi cả hai cùng bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, xa mặt đất dần dần, tôi đã đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau.
     Sáng hôm sai, người ta thấy tôi đang ngồi tựa vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Mọi người ai cũng nghĩ tôi đốt diêm để sưởi ấm cho mình nhưng chẳng ai biết được những điều kì diệu mà tôi đã nhìn thấy nhờ những que diêm đó.



Bài học liên quan

Từ khóa phổ biến