Viết bài văn phân tích nhân vật An trong Đi lấy mật lớp 7
1. Mở đoạn: - Tổng quan về tác phẩm và nhân vật. - Đưa ra nhận định tổng quát về nhân vật An.
Dàn ý chi tiết
1. Mở đoạn:
- Tổng quan về tác phẩm và nhân vật.
- Đưa ra nhận định tổng quát về nhân vật An.
2. Thân đoạn:
- Nhân vật An được tác giả tập trung khắc họa qua sự kiện: cùng tía nuôi và thằng Cò vào rừng lấy mật.
- An là một người yêu thiên nhiên, có những quan sát, cảm nhận tinh tế:
+ Trong đôi mắt An, thiên nhiên hiện lên với vẻ kì vĩ nhưng cũng rất nên thơ "nhánh gai chắn đường", những đầu hoa tràm rung rung",...
+ An cảm nhận vẻ đẹp của đất rừng bằng nhiều giác quan, từ đó, khám phá ra sự phong phú của thế giới loài vật.
- An là cậu bé ham học, thích tìm hiểu mọi thứ:
+ Luôn khắc sâu lời má nuôi dạy về cách gác kèo nuôi ong.
+ So sánh việc học từ thực tiễn đời sống với sách vở.
- An luôn lễ phép, cư xử đúng mực:
+ Thưa chuyện lễ phép với tía và má nuôi.
+ Ăn nói đúng mực, không bông lơn, thân mật như Cò.
3. Kết đoạn:
- Nêu cảm nghĩ về nhân vật.
Mẫu 1
Trong truyện ngắn Đi lấy mật, em rất yêu thích nhân vật An. Bởi từ nhân vật này, em như được thấy chính bản thân mình đang được sống hòa mình giữa chốn thiên nhiên hoang sơ.
An là một cậu bé còn khá nhỏ tuổi nhưng rất nhanh nhẹn. Cậu có bố và mẹ nuôi cùng người bạn thân (thằng Cò) đều là những cư dân sinh sống nhiều đời tại chốn U Minh. Vì vậy, cậu bé đã được dẫn dắt để khám phá chốn thiên nhiên hoang sơ này. Tình yêu thiên nhiên và khát khao được khám phá, tìm tòi thế giới xung quanh mình của An cũng nhờ vậy mà được phát huy rõ nét. Sự thích thú, mê đắm, say sưa với từng âm thanh, từng nhành cây ngọn cỏ, từng mùi hương trong rừng cây của An giúp em cảm nhận được rằng cậu bé thực sự đang tận hưởng thiên nhiên xung quanh mình. An bất giác mà so sánh rừng núi U Minh với quê hương mình, với những gì mà mình từng đọc trong sách vở. Và cậu nhận ra rằng, vẻ hoang sơ, kì vĩ này chỉ có tận mắt chứng kiến thì mới có thể cảm nhận hết được. Những suy nghĩ, nhận xét, tìm tòi khiến đôi lúc em quên mất An chỉ là một cậu bé chứ không phải một nhà thám hiểm nào cả. Nhưng những khi An trò chuyện hay giận dỗi với thằng Cò, thì nét tinh nghịch, trẻ con lại hiện hữu trên khuôn mặt cậu. Lúc ấy, An mới sống đúng với tuổi thật của mình.
Điều em thích nhất ở An, là tình yêu thiên nhiên và sự thích thú khi được hòa mình vào thiên nhiên xung quanh mình. Bản thân em cũng có sở thích như vậy và luôn ao ước được đặt chân đến những khu rừng hoang sơ như thế.
Mẫu 2
Cậu bé An trong đoạn trích Đi lấy mật, là một nhân vật mà em rất yêu quý và ấn tượng ngay từ lần đầu tiên đọc tác phẩm.
An là một cậu bé với tình yêu dành cho thế giới thiên nhiên xung quanh minh vô cùng cháy bỏng. Đồng thời, ở cậu cũng luôn rạo rực khát khao được học hỏi và khám phá những cái mới. Nét tính cách này đã được thể hiện rõ qua hành trình đi lấy mật của An cùng cha nuôi và thằng Cò. Trong hành trình lấy mật, An chăm chú và tận hưởng mọi thứ xung quanh mình bằng cả tâm hồn và mọi giác quan. Cậu “đảo mắt khắp nơi” khi nghe lời kể của thằng Cò, rồi nhìn chăm chú, “mắt không rời khỏi tổ ong” mà cha nuôi chỉ. Dù mệt nhọc, vất vả khi lần đầu đi rừng, An vẫn không hề than thở một lời, quyết tâm theo mọi người tiến về phía trước. Tinh thần ấy của cậu bé khiến em vô cùng khâm phục. Tình yêu thiên nhiên ở An được thể hiện rõ nét qua sự thích thú của cậu khi lần đầu được đi “săn ong”. Qua sự thán phục, chăm chú lắng nghe khi cha nuôi và thằng Cò kể về rừng cây, về loài ong mật. Rồi lại ngây ngất trước vẻ đẹp của núi rừng. Ở nhân vật An, em còn thấy những nét tính cách trẻ con, tinh nghịch rất thú vị, Khi cậu "chen vào giữa, quẩy tòn ten một cái gùi bé" để theo cha nuôi vào rừng. Rồi lại giận dỗi thằng Cò khi bị nó trêu chọc. Nhưng An giận nhanh mà quên cũng nhanh, chẳng mấy mà cậu lại tíu tít với thằng Cò như trước.
Những đặc điểm ấy đã cùng nhau tạo nên sự thú vị và hấp dẫn cho nhân vật vật An nói riêng cũng như đoạn trích Đi lấy mật nói chung.
Mẫu 3
Đọc đoạn trích Đi lấy mật, em rất ấn tượng với nhân vật An.
An là một cậu bé nhỏ tuổi, có lòng khát khao hướng đến thiên nhiên. Chính vì vậy, mà cậu đã cùng cha nuôi và thằng Cò vào rừng để xem cảnh săn ong. Cậu chăm chú quan sát và cảm nhận từng cảnh vật, ngọn cây trên đường đi, và phải trầm trồ không ngớt bởi vẻ đẹp hoang sơ, kì vĩ của rừng U Minh. Tinh thần ham học hỏi của An, thể hiện qua chi tiết cậu tự so sánh những điều mà má nuôi mình - một người dân sống ở vùng rừng núi kể với những điều mình đọc được trong sách. Sự tư duy ấy khiến cậu tò mò không hiểu vì sao ở đoạn rừng này lại không hề có tiếng chim chóc kêu. Không chỉ vậy, An còn là một cậu bé ngoan ngoãn, luôn yêu thương và kính trọng người thân của mình. Tuy ba má nuôi không phải là người sinh ra mình, nhưng An vẫn rất yêu quý, và nghĩ về ba má bằng những suy nghĩ tốt đẹp và nghe theo từng lời dạy bảo. Đặc biệt, cậu rất thân với thằng Cò. Tuy thằng Cò là một đứa trẻ lớn lên ở nơi rừng núi, nhưng An vẫn rất thân thiết, thậm chí là ngưỡng mộ khả năng đi rừng của Cò. Tuy có đôi lúc giận dỗi, nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua của những đứa trẻ nghịch ngợm mà thôi.
Có thể nói, An là hiện diện của một đứa trẻ tuổi mới lớn, với trái tim đầy ắp yêu thương và tình cảm trong sáng. Cậu sống chan hòa với người thân, hòa mình vào thiên nhiên xung quanh mình và cảm nhận tất cả bằng tâm hồn rộng mở.
Mẫu 1
Được trích từ chương 9 - "Đi lấy mật", văn bản tái hiện cảnh tượng An cùng tía nuôi và thằng Cò vào rừng lấy mật. Trong chuyến đi, Cò đã chỉ cho An rất nhiều điều về đất rừng phương Nam. Từ những gì quan sát được kết hợp với lời chỉ bảo của má, An hiểu ra rất nhiều điều. Có thể thấy, chỉ với một sự kiện nổi bật là đi lấy mật, Đoàn Giỏi đã khéo léo khắc họa nên hình ảnh cậu bé An ham học, thông minh.
Trước hết, qua đoạn trích "Đất rừng phương Nam", ta thấy An là một người yêu thiên nhiên sâu sắc và có những quan sát, cảm nhận hết sức nhạy cảm, tế nhị. Dưới đôi mắt của An, đất rừng U Minh hiện lên thật nên thơ, trong trẻo mà không kém phần kì vĩ. Đó là hình ảnh hoa tràm rung rung ở đầu cành. Hay còn là hình ảnh những nhánh gai chắn đầy đường. Với việc sử dụng ngôi kể thứ nhất xưng "tôi", bức tranh thiên nhiên hiện lên thật chân thực và sinh động. Cảnh vật lần lượt được mở ra sau những bước chân của An cùng tía nuôi, thằng Cò. Trong lúc nghỉ ngơi, An vô cùng tinh ý khi phát hiện ra "Rừng cây im lặng quá." hay "Tiếng kêu thật nhỏ, không chú ý theo dõi thì không thể nào nghe được". Cậu bé đã lắng nghe âm thanh tự nhiên bằng tâm thế tích cực, chủ động. Ngoài ra, cậu còn bắt được hương thơm đặc trưng nơi núi rừng "Nắng bốc hương hoa tràm thơm ngất ngây. Gió đưa mùi hương ngọt lan ra, phảng phất khắp rừng". Phải là một người thực sự yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và có cái nhìn nhạy bén thì An mới có thể khám phá ra vẻ đẹp ẩn sâu ở nơi đây. Để không bỏ lỡ bất kì một cảnh sắc tươi đẹp nào, cậu bé An đã cảm nhận hơi thở, sự sống của đất rừng bằng nhiều giác quan như: thị giác, thính giác, khứu giác,... Nhờ vậy, thiên nhiên vùng U Minh hiện lên thật trong trẻo, tươi đẹp.
Tiếp đến, An còn là cậu bé thông minh, ham học hỏi và thích tìm hiểu mọi thứ về thế giới quanh mình. Trên đường vào rừng lấy mật, cậu luôn nghĩ về lời má nuôi kể. Tuy chưa thể hình dung cụ thể được cảnh "ăn ong" nhưng cậu đã thử so sánh với kiến thức trong sách vở "Những điều mà nuôi tôi kể, trong các sách giáo khoa không thấy nói". Có thể thấy, An luôn tích cực học hỏi, khám phá mọi thứ. Thấy Cò bị ong đốt. An vô cùng thông minh "nhanh trí ngược hướng gió chạy ra xa để tránh bầy ong". Từ lời kể của má nuôi, cậu đã ghi nhớ và khắc sâu hiểu biết về tập tính loài ong rừng. Do đó, cậu có thể hành động một cách nhanh nhẹn, dứt khoát "nhân thể bứt vội vàng một nắm cỏ tranh và sậy khô đưa lại cho tía nuôi". Trong giây phút nghỉ ngơi sau khi lấy đầy hai gùi mật, An vừa ngắm nhìn kèo ong, vừa nghĩ tới tri thức mà sách vở cung cấp. Từ đây, cậu bé phát hiện ra điểm giống và khác nhau về việc nuôi ong lấy mật ở nhiều vùng đất trên thế giới. Cuối cùng, An đã tự mình rút ra kết luận "Không có nơi nào, xứ nào có kiểu tổ ong hình nhánh kèo như vùng U Minh này cả". Quả là một cậu bé thông tuệ, thích học, thích khám phá.
Đọc trích đoạn, ta dễ dàng thấy được An luôn lễ phép, ngoan ngoãn và cư xử đúng mực. Cậu không hay nói chuyện kiểu bông lơn, thân mật như Cò mà thường ăn nói đứng đắn, có chừng mực. Mỗi lần thưa chuyện với người bề trên là tía và má nuôi, An chẳng bao giờ nói lời cộc lốc, trống không mà luôn thưa gửi rõ ràng: "Kèo là gì, hở má?", "Tía ơi, đốt nói đi, tía", "Một tổ nữa kìa, tía ơi!".
Bằng ngôn từ đậm chất Nam Bộ, hình ảnh trong sáng, giản dị và dân dã, Đoàn Giỏi đã phác họa thành công cuộc sống, con người và thiên nhiên đất rừng Nam Bộ. Việc sử dụng ngôi kể thứ nhất cùng cách khắc họa nhân vật qua hành động, lời nói, tác giả đã làm nổi bật chân dung về một cậu bé hồn nhiên, sáng dạ và giàu tình cảm như An. Qua đó, khéo léo gửi gắm lời nhắn nhủ mỗi người cần tích cực học hỏi, trau dồi kiến thức từ chính đời sống hàng ngày. Đồng thời, phải biết bảo vệ, trân trọng tự nhiên, khai thác tài nguyên một cách hợp lí, đúng mực.
Ra đời năm 1957 nhưng đến nay, "Đất rừng phương Nam" vẫn in sâu trong tâm trí, trái tim nhiều thế hệ độc giả. Chắc chắn, mỗi khi nhắc đến tác phẩm nổi tiếng này, chúng ta sẽ không thể nào quên nhân vật An có tấm lòng yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và tâm hồn nhạy cảm, trong sáng.
Mẫu 2
An là một cậu bé bị lạc mất gia đình vì chiến tranh. Cậu bé được tía má của Cò nhận làm con nuôi. Họ yêu thương, chăm sóc, che chở cho Cò như con đẻ. Vậy nên, cậu cũng rất biết ơn và yêu thương tía má nuôi của mình. Đoạn trích có nhắc đến một vài chi tiết như “Quả là tôi đã mệt thật. Tía nuôi tôi chỉ nghe tôi thở đằng sau lưng ông thôi mà biết chứ ông có quay lại nhìn tôi đâu” hay “Má nuôi tôi vò đầu tôi, cười rất hiền lành” đều cho thấy sự yêu thương mà An được nhận. Và cậu bé này cũng rất yêu quý họ, luôn suy nghĩ về gia đình nhỏ đã cưu mang mình bằng những từ ngữ ngọt ngào, thân thuộc, gần gũi. Khi đối xử với tía má nuôi, An luôn thưa gửi một cách lễ phép, ăn nói đúng mực, có trước có sau: “Kèo là gì, hở má?”, “Tía ơi, đốt nó đi, tía”, “Một tổ nữa kìa, tía ơi!”. Và với cả cò - đứa con của tía má nuôi, An cũng rất ngạc nhiên, ngưỡng mộ trước sự hiểu biết về rừng của nó.
Đoạn trích “Đất rừng phương Nam” không quá tập trung miêu tả nhân vật. Thay vào đó, đây lại là bức tranh rừng U Minh xinh đẹp, chứa đựng nhiều sự kì diệu. Thế nhưng, chính việc miêu tả cánh rừng đầy tỉ mỉ, chi tiết qua góc nhìn của “tôi” cũng là cách tác giả khắc họa nhân vật đầy tài tính. Ngay từ đoạn mở đầu, những câu văn như “Cái lành lạnh của hơi nước sông ngòi, mương rạch, của đất ấm và dưỡng khí thảo mộc thở ra từ bình minh. Ánh sáng trong vắt, hơi gợn một chút óng ánh trên những đầu hoa tràm rung rung, khiến ta nhìn cái gì cũng có cảm giác như là nó bao qua một lớp thủy tinh” đã thể hiện được sự tinh tế trong cách miêu tả. Phải dùng xúc giác để cảm nhận hơi lạnh ở mọi nơi và thị giác để thấy được sự dao động thật nhỏ ở cánh hoa bé xinh mới thấy được hơi thở đầy dịu dàng của núi rừng. Ngoài ra, những âm thanh được nghe bằng thính giác của An cũng được kể ra như “Rừng cây im lặng quá” hay “Tiếng kêu thật nhỉ, không chú ý theo dõi thì không thể nào nghe được”. Thính giác của cậu cũng không được nghỉ ngơi khi bắt gặp “Nắng bốc hương hoa tràm thơm ngất ngây. Gió đưa mùi hương ngọt lan ra, phảng phất khắp rừng”. Vậy là, An đã cảm nhận cảnh vật của rừng U Minh bằng tất cả các giác quan của mình. Và chắc hẳn, cậu bé phải là người yêu thiên nhiên thì mới có thể có cái nhìn tinh tế như thể bản thân là một phần của cánh rừng đó.
Khi nhìn thấy tổ ong, An nhớ ngay đến những lời má dặn về kèo và cách gác kèo. Cậu bé thông minh, ham học hỏi lại nhớ lâu. Tuy chưa lần nào thấy được cảnh “ăn ong” mà chỉ nghe qua lời kể của má, cậu đã có những tượng tượng cho riêng mình rồi so sánh “Những điều má nuôi tôi kể, trong các sách giáo khoa không thấy nói”. Từ đây, cậu phát hiện ra những điểm giống và khác nhau trong việc nuôi ong lấy mật ở các vùng khác trên thế giới rồi rút ra kết luận “Không có nơi nào, xứ nào có kiểu tổ ong hình nhánh kèo như vùng U Minh này cả”. Ngoài ra, An còn là người rất lanh lẹ, cơ trí khi thấy Cò bị ong đốt, cậu “nhanh trí ngược hướng gió ra xa để tránh bầy ong” hay dứt khoát “nhân thể bứt vội vàng một nắm cỏ tranh và sậy khô đưa lại cho tía nuôi” để đốt. Tất cả điều trên đã chứng minh An thực sự là cậu bé thông minh, ham học hỏi, cực kì cơ trí.
“Đất rừng phương Nam” là một tác phẩm đậm đà chất Nam Bộ. Điều này được thể hiện từ những từ ngữ dùng để xưng hô như “tía”, “má” đến những từ ngữ địa phương và biệt ngữ xã hội như “gác kèo”, “ăn ong”,... Ngoài ra, đoạn trích cũng khắc họa một phần cuộc sống sinh hoạt, lao động đầy độc đáo của người dân nơi đây. Đặc biệt, khung cảnh rừng U Minh hiện ra qua góc quan sát của nhân vật “tôi” - cũng chính là An, đã cho người đọc thấy được đây là cậu bé ngoan ngoãn, yêu thiên nhiên, thông minh và ham học hỏi.
Thông qua hình tượng nhân vật An trong đoạn trích, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về tình cảm yêu quý thiên nhiên, cách chung sống hòa hợp giữa con người với núi rừng. Rừng không chỉ giúp con người ngăn lũ mà còn là kế sinh nhai của những người dân xung quanh. Vậy nên chúng ta cần biết yêu quý, trân trọng và bảo vệ những cánh rừng thân yêu.
Mẫu 3
“Đi lấy mật” là một đoạn trích trong tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam”. Nổi bật trong tác phẩm là nhân vật An. Trong đoạn trích này, An được khắc họa với những nét tính cách tốt đẹp.
Đoạn trích kể về hành trình đi lấy mật của An với tía nuôi và thằng Cò. Tác giả khắc họa nhân vật An chủ yếu qua hành động, lời nói, suy nghĩ, cảm xúc cũng như mối quan hệ với các nhân vật khác. An là một cậu bé nên vẫn còn nghịch ngợm, hiếu động. Điều đó được thể hiện qua một loạt các hành động như: “Chen vào giữa, quảy tòn ten một cái gùi bé”; “Đảo mắt khắp nơi để tìm bầy ong mật”; “Reo lên khi nhìn thấy bầy chim đẹp”; “Ngước nhìn tổ ong như cái thúng… ”. Các hành động trên cũng cho thấy sự hoạt bát, nhanh nhẹn của An.
Mặc dù còn hồn nhiên, nhưng An không hề vô lo, vô nghĩa. Cậu cũng rất ham tìm hiểu, chịu khó suy nghĩ và cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cậu chăm chú lắng nghe thằng Cò nói về cách xem ong, về sân chim. Hay khi nghe má nuôi dạy cách lấy mật, nếu không hiểu gì, An lại hỏi ngay: “Sao biết nó về cây này mà gác kèo”, “Kèo là gì, hở má?”, “Coi bộ cũng không khó lắm hở má?”, “Ủa, tại sao vậy má?”. Ở An luôn khao khát khám phá mọi thứ, không ngại tìm hiểu về thế giới xung quanh, thích phiêu lưu.
An cũng là một cậu bé tinh tế. Điều đó thể hiện qua những cảm nhận của cậu về cảnh rừng U Minh. Những câu văn miêu tả khắc họa cảnh rừng hiện lên sống động và hoang sơ, trù phú: “Buổi sáng, đất rừng yên tĩnh”, còn “ánh sáng trong vắt, hơi gợn một chút óng ánh trên những đầu hoa tràm rung rung, khiến ta nhìn cái gì cũng giống như là nó bao qua một lớp thủy tinh”.
Cảm xúc của An cũng được khắc họa rất đa dạng. Cậu mệt mỏi sau một quãng đường dài. Cậu vui vẻ và thích thú khi nhìn thấy đàn chim, tổ ong. Cậu cảm thấy yêu mến và khâm phục tía nuôi, má nuôi; hay cãi nhau với Cò nhưng cũng rất yêu quý cậu… Tính cách của An còn được thể hiện qua mối quan hệ với các nhân vật trong truyện. Với người lớn như tía nuôi hay má nuôi, cậu luôn lễ phép, thể hiện sự tôn trọng. Với Cò - người bạn thân thiết, cậu lại tỏ ra gần gũi hơn.
Qua đoạn trích Đi lấy mật, nhân vật cậu bé An hiện lên với vẻ những đặc điểm tính cách hồn nhiên, trong sáng nhưng cũng rất ham học hỏi, tìm hiểu.
Search google: "từ khóa + timdapan.com" Ví dụ: "Viết bài văn phân tích nhân vật An trong Đi lấy mật lớp 7 timdapan.com"