Trình bày suy nghĩ của em về vở kịch Cái bóng trên tường lớp 8

1. Mở bài - Giới thiệu truyện Chuyện người con gái Nam Xương và chi tiết chiếc “cái bóng”.


Dàn ý chi tiết

1. Mở bài

- Giới thiệu truyện Chuyện người con gái Nam Xương và chi tiết chiếc “cái bóng”.

“Chuyện người con gái Nam Xương” là câu chuyện đã lấy nước mắt của người đọc bởi cốt truyện cảm động sâu sắc, hình tượng nhân vật xây dựng chân thực, khách quan, nghệ thuật kể chuyện li kì, hấp dẫn và các chi tiết giàu ý nghĩa. Một trong những chi tiết để lại nhiều ấn tượng đó là hình ảnh “cái bóng”.

2. Thân bài
- Cái bóng của nàng Vũ Nương in trên vách tường qua ánh đèn dầu chính là chỉ tiết tạo nên thắt nút, sự mâu thuẫn bắt đầu xảy ra:

Vũ Nương đã nói với con mình rằng chiếc bóng trên tường kia chính là cha.

Sợ con buồn tủi và thiếu thốn tình cảm của cha mà nàng đã nói dối Đản, lời nói dối ấy là biểu hiện cao đẹp nhất của tình yêu mà Vũ Nương dành cho con.

Đối với bé Đản, chiếc bóng ấy là hiện thân của cha mình, là điều có thể khỏa lấp nỗi mong chờ trong em.

Trong suy nghĩ non nớt của mình, em luôn tin mình có một người cha đêm nào cũng đến với mẹ con mình.

Câu chuyện về người cha khác từ bé Đản đã làm nảy ra trong Trương Sinh mối nghi ngờ không dứt

=> Trương Sinh cho rằng vợ mình không chung thủy, hắn mắng nhiếc chửi rủa, đánh đập nàng. Nàng buộc phải gieo mình xuống sông Hoàng Giang.

- Cái bóng cũng chính là chi tiết mở nút, chứng minh sự oan khiên của nàng Vũ Nương.

Trong đêm, khi ngồi cùng bé Đản, cái bóng xuất hiện, bé Đản gọi tiếng “cha” như những lần ngồi cùng mẹ.

Trương Sinh hiểu được lỗi lầm của mình và nhận ra sự đau đớn của vợ.

=> Chiếc bóng đã hoá giải báo nỗi nghi ngờ trong Trương Sinh.

3. Kết bài

- Chi tiết đã góp phần vạch trần chế độ phong kiến nhiều bất công tàn bạo, khi mà chế độ phụ hệ lên ngôi, sự nhẫn tâm đã đẩy người phụ nữ trở nên khốn khổ đến đường cùng.


Mẫu 1

Nguyễn Dữ là một tác giả tiêu biểu “Chuyện người con gái Nam Xương”. Câu chuyện đã lấy nước mắt của người đọc bởi cốt truyện cảm động sâu sắc, hình tượng nhân vật xây dựng chân thực, khách quan, nghệ thuật kể chuyện li kì, hấp dẫn và các chi tiết giàu ý nghĩa. Một trong những chi tiết để lại nhiều ấn tượng đó là hình ảnh “cái bóng”.

Cái bóng của nàng Vũ Nương in trên vách tường quà ánh đèn dầu chính là chỉ tiết tạo nên thắt nút, sự mâu thuẫn bắt đầu xảy ra. Là một người vợ có chồng ra chiến trận bão năm không chút tin tức, nàng thui thủi một mình chăm mẹ già con côi. Cuộc sống xa chồng đã vất vả khó khăn lại thiếu thốn tình cảm chắc chắn càng mệt mỏi, nhưng không vì thế mà nàng bận lòng, vẫn một mực chung thủy, son sắt. Hiểu được nỗi mong nhớ cha của đứa con thơ khi sinh ra chưa một lần gặp bố, nàng đã nói dối con mình rằng chiếc bóng trên tường kia chính là cha con đó, người vẫn luôn đồng hành và dõi theo mẹ con ta. Sợ con buồn tủi và thiếu thốn tình cảm của cha mà nàng đã nói dối Đản, đó là lời nói dối ngọt ngào hằng mong điều tốt đẹp không có gì là xấu xa cả. Đối với bé Đản, chiếc bóng ấy là hiện thân của cha mình, là điều có thể khỏa lấp nỗi mong chờ trong em. Vì mới vừa lên ba còn thơ ngây, chưa biết quá nhiều điều nên em tin vào lời mẹ. Trong suy nghĩ non nớt của mình, em luôn tin mình có một người cha đêm nào cũng đến với mẹ con mình. Người cha ấy luôn quấn quýt bên mẹ, mẹ đi cũng đi, mẹ ngồi cũng ngồi, luôn im lặng mà chưa bao giờ bế Đản. Cậu bé ấy thật thà kể lại cho Trương Sinh nghề về câu chuyện người đàn ông đêm đến cùng mẹ, đó là lời nói vô tư của một đứa trẻ. Nhưng chính câu chuyện về người cha khác từ bé Đản đã làm nảy ra trong Trương Sinh mối nghi ngờ không dứt, bản tính ghen tuông cùng sự nóng nảy của hắn khiến cho Vũ nương phải đau khổ vô cùng. Từ cái bóng ấy mà Trương Sinh cho rằng vợ mình không chung thủy, hắn mắng nhiếc chửi rủa, đánh đập nàng mặc cho hàng xóm can ngăn. Hắn đã nhẫn tâm đuổi người phụ nữ đầu ấp tay kề, người đã chăm sóc mẹ già lúc ốm đau, chăm con khi non thơ, bé bỏng ra khỏi nhà. Đường cùng, nàng buộc phải gieo mình xuống sông Hoàng Giang để chứng minh cho sự trong sạch, thủy chung của mình.

Cái bóng cũng chính là chi tiết mở nút, chứng minh sự oan khiên của nàng Vũ Nương. Trong đêm, khi ngồi cùng bé Đản, cái bóng xuất hiện, bé Đản gọi tiếng “cha” như những lần ngồi cùng mẹ, bây giờ hắn mới hiểu được lỗi lầm của mình và nhận ra sự đau đớn của vợ. Chính chiếc bóng đã hoá giải báo nỗi nghi ngờ trong Trương Sinh để chàng nhận ra lỗi lầm của mình, mặc dù đó là lời hối hận muộn màng.

Một chi tiết tưởng chừng như bình thường đơn giản nhưng lại góp phần tạo nên sức hấp dẫn cho câu chuyện, hình thành nên tư tưởng cho tác phẩm. Chi tiết chiếc bóng đã góp phần vạch trần chế độ phong kiến nhiều bất công tàn bạo, khi mà chế độ phụ hệ lên ngôi, sự nhẫn tâm đã đẩy người phụ nữ trở nên khốn khổ đến đường cùng.

Chiếc bóng là chi tiết đặc biệt góp phần đẩy câu chuyện lên cao trào và cũng là chi tiết cởi nút cho mọi oan khuất của Vũ Nương.


Mẫu 2

Trong “Chuyện người con gái Nam Xương”, chi tiết cái bóng là một hình tượng nghệ thuật đặc sắc. Thật vậy, chiếc bóng mang nhiều giá trị mà tác giả Nguyễn Dữ muốn truyền tải. 

Đầu tiên, chiếc bóng mang giá trị hiện thực, thể hiện cho nỗi khổ và hoàn cảnh tội nghiệp của Vũ Nương nói riêng và người phụ nữ trong xã hội phong kiến nói chung. Vì không có chồng ở bên nên chiếc bóng trở thành thứ mà Vũ Nương chỉ vào để dạy con chính là chiếc bóng. Chiếc bóng chính là hiện thân của sự cô đơn của Vũ Nương. Cùng với chiếc bóng của mình trên vách, Vũ Nương vừa làm mẹ, vừa làm cha. Một giá trị hiện thực thứ hai của chiếc bóng đó là chiếc bóng đã tố cáo hiện thực chiến tranh làm cho đôi lứa chia lìa và bé Đản phải sống những ngày không có cha, Vũ Nương sống những ngày không có chồng. Thứ hai, chiếc bóng còn chính là yếu tố dẫn đến nỗi hàm oan của Vũ Nương. Vì con trẻ non nớt, vì người chồng ít học lại còn hay ghen, chiếc bóng đã trở thành nguyên nhân khiến cho Vũ Nương bị chồng nghi là thất tiết. Chính chiếc bóng đã trở thành một trong những yếu tố dẫn đến nỗi oan và cái chết của Vũ Nương. Chiếc bóng qua lời kể của bé Đản chính là chi tiết thắt nút câu chuyện. Và đến khi Trương Sinh hiểu rõ mọi chuyện, chính chiếc bóng của Trương Sinh lại là thứ giải oan cho Vũ Nương và mở nút câu chuyện. 

Tóm lại, qua những lần xuất hiện của chiếc bóng, chiếc bóng chính là hình tượng nghệ thuật thể hiện cho những giá trị tư tưởng mà tác giả muốn truyền đạt.


Mẫu 3

Trong văn bản “Chuyện người con gái Nam Xương”, tác giả Nguyễn Dữ đã sử dụng một phép ẩn dụ rất hay khiến người đọc phải suy nghĩ, đó là hình ảnh cái bóng trên tường của Vũ Nương. Do Trương Sinh vắng nhà đi đánh giặc nên Trương Đản luôn hỏi về bố, do đó Vũ Nương đã mượn chiếc bóng của mình để nói với người con đó là cha của mình. Trong những ngày cách xa, Vũ Nương nhớ thương chồng hết sức nên cô ấy chọn hình ảnh cái bóng vì trong suy nghĩ của cô,người chồng luôn ở bên cạnh như hình với bóng. Nhưng chỉ vì một hình ảnh cái bóng mà gây ra bao nhiêu là hậu quả.

Trong đời sống đối với chúng ta cái bóng là thứ luôn gắn liền với thân thể con người. Nó là một thứ mà hoàn toàn không thể nào tách ra hoặc làm nó không xuất hiện. Nó như là một phần của thể xác của chúng ta. Nhưng trong văn bản này, hình ảnh cái bóng là một chi tiết nghệ thuật sáng tạo, độc đáo, giàu ý nghĩa. Chi tiết này xuất hiện từ đầu tác phẩm làm cho văn bản trở nên thú vị hơn.

Chi tiết cái bóng trên tường của Vũ Nương đã tháo đi nút thắt của sự nghi ngờ của Trương Sinh và đã giúp cho Vũ Nương xóa đi được nỗi oan ức của như lấy lại được sự trong sạch của mình. Cũng nhờ vào cái bóng đã khiến cho Trương Sinh cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm với Vũ Nương.

Chi tiết chiếc bóng do Nguyễn Dữ đưa vào tưởng chừng như đơn giản nhưng đã tạo nên cái chết oan ức của Vũ Nương. Đồng thời, nó cũng phản ánh được những giá trị về xã hội của thời phong kiến.


Mẫu 1

Văn học nghệ thuật - sự tổng hòa của thế giới hiện thực khách quan và thế giới tâm hồn của nhà văn - kết tinh trong khả năng sử dụng ngôn ngữ, câu từ, chi tiết nghệ thuật của người nghệ sĩ. Một tác phẩm văn chương thực sự đi vào lòng người khi cho ta cảm nhận được toàn bộ hình ảnh chủ quan của thế giới khách quan, khi nó bộc lộ rõ tấm lòng, tâm tư tình cảm của người cầm bút, và đặc biệt phải giúp người đọc lưu lại trong tâm khảm một ấn tượng thật sự về những chi tiết nghệ thuật đặc sắc mà nhà văn thể hiện qua tác phẩm. Chính vì vậy, nghệ thuật luôn ẩn chứa sứ mệnh cao cả và thiêng liêng, góp phần làm đẹp cho cuộc đời. Ai đó đã từng nói: “Chi tiết nghệ thuật là hạt bụi vàng của tác phẩm”. Nó có thể nhỏ bé như một hạt cát nhưng đủ để độc giả hình dung về một sa mạc mênh mông. Chi tiết nghệ thuật có thể chỉ như một giọt nước nhưng gợi được biển cả vô cùng vô tận. Chi tiết “chiếc bóng” trong tác phẩm “Chuyện người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ là một chi tiết nghệ thuật đắt giá như thế.

“Chuyện người con gái Nam Xương” - tác phẩm trích trong “Truyền kì mạn lục” một tác phẩm văn xuôi có giá trị của văn học cổ nước ta ở thế kỉ XVI, tập truyện văn xuôi đầu tiên viết bằng chữ Hán ở Việt Nam. Nhân vật chính là Vũ Nương, một phụ nữ đẹp người, đẹp nết đã phải lấy cái chết để minh oan trước sự ghen tuông vô cớ của chồng mình.

Đúng như văn hào vĩ đại người Nga M. Goor-ki từng nói: “Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn”. Chi tiết nghệ thuật là những yếu tố nhỏ lẻ của tác phẩm nhưng mang sức chứa lớn về cảm xúc và tư tưởng. Sức chinh phục của hình tượng nghệ thuật là ở sự truyền cảm thì yếu tố quyết định sức truyền cảm, hấp dẫn người đọc là chi tiết. Nghệ thuật là một lĩnh vực đặc thù vì thế tầm vóc của người nghệ sĩ có thể được làm nên từ những yếu tố nhỏ nhất ấy. Những nhà văn lớn thường có khả năng sáng tạo được những chi tiết nhỏ nhưng giàu giá trị biểu đạt, góp phần đắc lực trong việc thể hiện chủ đề tư tưởng của tác phẩm. Nhờ chi tiết mà các sự việc trong cốt truyện được triển khai và phát triển hợp lí, tự nhiên. Thông qua chi tiết mà cảnh trí, tình huống, tính cách, tâm trạng, hình dáng và số phận nhân vật được khắc họa, bộc lộ đầy đủ, rõ nét. Trong một tác phẩm văn học, chi tiết là sự đặc tả cụ thể tạo nên sức hấp dẫn, chứa đựng tư tưởng nghệ thuật của nhà văn và tác phẩm. Chi tiết “chiếc bóng” được đánh giá là chi tiết đặc sắc và đắt giá nhất bởi ý nghĩa sâu sắc và nghệ thuật to lớn của nó đối với toàn bộ thiên truyện.

Chi tiết “chiếc bóng” xuất hiện hai ần trong tác phẩm và đều ở phần giữa của thiên truyện. Cả hai lần, chi tiết ấy đều gián tiếp xuất hiện trong lời nói của nhân vật bé Đản - con trai của Vũ Nương và Trương Sinh. Lần đầu là khi Trương Sinh mới trở về sau chinh chiến, nghe chàng xưng là cha, bé Đản không khỏi ngạc nhiên: “Ô hay! Thế ra ông cũng là cha tôi ư?”. Bởi: “Trước đây, thường có một người đàn ông, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả”. Lần thứ hai là khi Vũ Nương đã trẫm mình xuống dòng Hoàng Giang, một mình ngồi bên con trong đêm khuya thanh vắng, Trương Sinh vỡ òa trong đau đớn khi nhận ra “chiếc bóng” là điều mà bé Đản nói đến bấy lâu nay khi đứa con ngây thơ chỉ bóng chàng trên vách tường: “Cha Đản lại đến kia kìa!”.

Là một điểm sáng thẩm mĩ của tác phẩm, chi tiết “chiếc bóng” có vị trí không thể thiếu trong sự phát triển cốt truyện, gắn liền với bước ngoặt trong cuộc đời của Vũ Nương. Trước hết, chi tiết “chiếc bóng” là điểm thắt nút đẩy kịch tính của câu chuyện lên cao độ trong chuỗi sự việc của tác phẩm. Nhờ đó, Nguyễn Dữ đã xây dựng được được một tình huống truyện đầy ngẫu hứng nhưng lại lôgic, chặt chẽ và cũng rất tự nhiên. Người xưa vẫn dạy: “Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ”. Lời nói của bé Đản vì thế càng khiến cho Trương Sinh tin tưởng không chút nghi ngờ nhiều điểm chưa rõ ràng trong đó. Nhưng quả thực, bé Đản cũng không nói sai. Vấn đề nằm ở sự thiếu rõ ràng trong câu nói lại đặt vào bản tính đa nghi, hay ghen và bảo thủ của Trương Sinh, chính điều này đã đẩy Vũ Nương vào một tình huống nghiệt ngã không lối thoát. Nếu như không có chi tiết “chiếc bóng”, có thể nói, thật khó có thể tạo nên tình huống độc đáo và thử thách đến vậy cho nhân vật bộc lộ vẻ đẹp về phẩm chất của mình.

Chi tiết “chiếc bóng” chính là hạt nhân tích trữ nỗi oan và cũng là cơn gió mùa thu giải oan cho Vũ Nương. Lần thứ hai xuất hiện, “chiếc bóng” không lời đã giải thích cho Trương Sinh hiểu rõ nỗi oan khuất của vợ mình. Trăm lời thanh minh của Vũ Nương, vạn lời bênh vực của bà con hàng xóm cũng không bằng một tích tắc Trương Sinh nhìn theo tay bé Đản thấy “chiếc bóng” trên vách tường nhà. Trương Sinh vì đa nghi, bảo thủ và ghen tuông mù quáng mà hại chết vợ nhưng rồi bản thân chàng cũng không có được hạnh phúc, nhận ra “chiếc bóng” chính là “người cha” hàng đêm của con, chàng hiểu ra bao nhiêu cơ sự. Chàng không chỉ hiểu nỗi oan tày trời của vợ mà còn hiểu tình thương con vắng bóng cha của vợ mình, không chỉ nhận ra sai lầm của bản thân mà có lẽ chàng cũng đã tự phá vỡ hạnh phúc tròn đầy mà mình đã từng có. Chẳng cầu kì và dài dòng làm gì, chỉ một chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng đủ để người đọc thấy được tài năng của Nguyễn Dữ, “chiếc bóng” kia đến một cách vô tình – nó không lời, lặng thầm mà lại phản ánh sự rủi ro, bất hạnh đầy ngẫu nhiên, phản ánh hạnh phúc mong manh của con người trong cuộc sống. Từ chi tiết này, mỗi nhân vật trong câu chuyện đều tự bộc lộ được những tâm trạng, vẻ đẹp của mình. Chàng Trương Sinh đa nghi, bảo thủ và mù quáng; nàng Vũ Nương bất hạnh, thiệt thòi; bé Đản ngây thơ và vô tình mất mẹ vì một sự hiểu lầm tai hại bởi chính lời nói non dại của mình.

Chi tiết “chiếc bóng” không chỉ có ý nghĩa sống còn với cốt truyện và tình huống truyện mà nó còn dồn nén tình cảm sâu sắc của các nhân vật. Với Vũ Nương, “chiếc bóng” chính là sự hiện hữu của tấm lòng nhớ chồng thương con, không muốn con nhỏ thiếu vắng bóng cha nên mới nói “chiếc bóng” trên vách tường kia là cha bé Đản. Đó là lời nói dối, nhưng nó xuất phát từ tình yêu thương con tha thiết của người phụ nữ. Với bé Đản, mới ba tuổi nên còn ngây thơ và hồn nhiên, chưa hiểu hết những điều phức tạp nên đã tin về một người cha như thế, đêm nào cũng đến, hiện hữu trên vách tường nhà, dưới ngọn đèn dầu đêm khuya. Với Trương Sinh, “chiếc bóng” vừa là một bài học cay đắng, vừa cho thấy sự độc đoán và mù quáng của chàng khi trút lên vợ mình. Với tác phẩm, chi tiết “chiếc bóng” là đỉnh điểm thắt nút câu chuyện, đem lại bước ngoặt và xung đột sâu sắc cho tác phẩm. Yếu tố kịch tính càng được đẩy lên đến gay gắt và nung nấu hơn khi Trương Sinh không chịu nói ra, không kể lời con mà chỉ lấy chuyện bóng gió mắng nhiếc, đánh đuổi Vũ Nương ra khỏi nhà. Đây cũng là một tình huống giúp Nguyễn Dữ đặc tả thân phận của người phụ nữ trong xã hội xưa.

Nỗi oan của Vũ Nương được buộc bởi chính hành động của nàng mỗi ngày, bởi lời của đứa con mà nàng đứt ruột đẻ ra và bởi sự tàn nhẫn của người chồng đầu gối tay ấp. Nàng rơi vào bi kịch bởi chính “chiếc bóng” của mình, hạnh phúc bao lâu nay mà Vũ Nương luôn cố gắng vun đắp, “giữ gìn khuôn phép” đã tan thành mây khói không thể nào cứu vãn nổi. Hạnh phúc với người phụ nữ thật mong manh, ngắn ngủi, luôn có những bất trắc, rủi ro, nghịch lí vận vào cuộc đời họ, đẩy họ tới bước đường cùng.

Ngoài ra, chiếc bóng tạo sự bất ngờ, tính hấp dẫn của tình huống, sự chặt chẽ cho cốt truyện, tạo sự thắt nút, mở nút rất hợp lí. Chi tiết này được để xuống cuối phần thứ hai của truyện, sau khi Vũ Nương không còn nữa, chuyện đau xót nhất đã xảy ra và sai lầm không thể làm lại, mâu thuẫn được đẩy lên đỉnh điểm thành bi kịch. Do đó tính tố cáo cũng sâu sắc, mạnh mẽ hơn. Điều này thể hiện tài năng của Nguyễn Dữ. Như vậy chi tiết này thể hiện rất rõ tư tưởng nhân đạo (thương xót, đồng cảm với những người phụ nữ bất hạnh, bênh vực người phụ nữ, phê phán tư tưởng trọng nam khinh nữ, thói gia trưởng, ích kỉ của những người đàn ông trong xã hội phong kiến…), đồng thời cũng cho thấy tài năng của tác giả.

Chi tiết nghệ thuật “chiếc bóng” cùng tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương là lời tố cáo xã hội phong kiến vùi dập một người phụ nữ xinh đẹp và đức hạnh. Đồng thời, nó cũng là lời nhắc nhở mỗi chúng ta trong cuộc sống không nên vội vàng phán xét người khác khi những mối nghi ngờ diễn ra cần thẳng thắn giải quyết. Cuộc sống luôn chứa đựng những rủi ro khó lường nên mỗi khoảnh khắc và những gì mình đang có đều đáng được người mẹ, người chị trong gia đình trân trọng bởi họ là những người vun vén hạnh phúc bằng tất cả sự hi sinh thầm lặng, sự tảo tần và tình yêu thương hết mình vì cuộc sống hạnh phúc gia đình.

Quả đúng là “Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn”. Chi tiết cái bóng đã góp phần thể hiện được tư tưởng của nhà văn Nguyễn Dữ . Một tư tưởng chưa đựng những giá trị hiện thực và nhân đạo sâu sắc.


Mẫu 2

Macxim Gorki đã từng khẳng định: “Chi tiết nhỏ làm nên nhà văn lớn”. Thật vậy, một tác phẩm văn học có giá trị khi nhà văn sáng tạo ra được những chi tiết hay. Và Nguyễn Dữ cũng đã sáng tạo ra một chi tiết vô cùng đắt giá đó là “cái bóng” trong “Chuyện người con gái Nam Xương”.

Tác phẩm thuộc thiên số 16 trong 20 truyện của “Truyền kì mạn lục” (ghi chép tản mạn những chuyện kỳ lạ được lưu truyền). Câu chuyện xoay quanh cuộc đời nhân vật Vũ Nương - người con gái quê ở Nam Xương, tính tình thùy mị nết na, tư dung tốt đẹp nên được Trương Sinh đem lòng yêu mến liền xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới về làm vợ. Biết chồng có tính đa nghi nên, Vũ Nương hết mực giữ gìn khuôn phép. Bấy giờ, đất nước có chiến tranh, Trương Sinh phải lên đường đi lính. Vũ Nương ở nhà sinh nuôi dạy con và chăm sóc mẹ già, lo ma chay chu đáo khi mẹ chồng mất. Khi Trương Sinh trở về, bế con ra mộ thăm mẹ thì hiểu lầm rằng vợ có người khác. Vũ Nương chịu oan khuất biết không thể rửa sạch liền nhảy xuống sông tự vẫn. Một đêm nọ, Trương Sinh bế con ngồi trước ngọn đèn, thấy đứa bé chỉ vào cái bóng mình bảo đấy là cha mới nhận ra mình đã hiểu lầm vợ, hối hận cũng đã muộn. Cùng làng có người tên là Phan Lan vì cứu Linh Phi trước đó nên khi gặp nạn chết đuối đã được Linh Phi cứu sống, tình cờ gặp Vũ Nương ở thủy cung. Phan Lang trở về trần gian Vũ Nương gửi theo chiếc hoa vàng cùng lời nhắn Trương Sinh. Trương Sinh lập đàn giải oan bên bến Hoàng Giang. Vũ Nương hiện ra giữa dòng ngồi trên chiếc kiệu hoa đa tạ chàng rồi biến mất.

Chi tiết “cái bóng” chỉ xuất hiện hai lần trong câu chuyện, một lần ở đầu một lần ở cuối truyện và đều qua lời nói của bé Đản. Nhưng lại quyết định đến toàn bộ cốt truyện của tác phẩm này. Tại sao một chi tiết nhỏ xuất hiện từ lời nói ngây thơ của một đứa trẻ mới lên ba tuổi lại có ảnh hưởng sâu sắc đến số phận của nhân vật Vũ Nương như vậy? Có lẽ chúng ta cần phải hiểu được ý nghĩa của chi tiết này.

Lần đầu tiên, chi tiết cái bóng xuất hiện khi Trương Sinh trở về sau nhiều năm đi lính. Chàng bế con ra thăm mộ mẹ nhưng đứa bé khóc lóc không theo. Trương Sinh liền bảo với đứa nhỏ: “Con nín đi, đừng khóc! Lòng cha đã buồn khổ lắm rồi!”. Câu nói ấy khiến đứa trẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Ông cũng là cha tôi ư? Ông lại biết nói, chứ không như cha trước kia chỉ nín thin thít”. Lời nói ấy khiến Trương vô cùng ngạc nhiên và hỏi lại. Để rồi câu trả lời ngây thơ của bé Đản: “Khi ông chưa về đây, thường có một người đàn ông, đêm nào cũng đến. Mẹ đi cũng đi, mẹ ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả” cộng thêm sẵn tính đa nghi đã làm Trương nổi cơn nghi ngờ, cho rằng vợ mình là thất tiết. Mặc Vũ Nương hết lời giải thích cũng như hàng xóm khuyên giải, Trương Sinh vẫn không tin và mặc sức chửi rủa, đánh đập vợ. Vì quá đau khổ, Vũ Nương mới tìm đến cái chết để chứng minh tấm lòng trong sạch. Ở đây, chi tiết này có tính chất “thắt nút” đẩy câu chuyện đến cao trào và khiến cuộc đời nhân vật rơi vào bi kịch.

Lần thứ hai, chi tiết này xuất hiện ở gần cuối tác phẩm. Sau khi Vũ Nương chết. Trương Sinh bế con ngồi trước ánh đèn. Đứa bé bỗng reo lên: “Cha Đản lại đến kìa”. Chàng hỏi lại mới biết thì ra những lúc mình không ở nhà, khi đứa con hỏi cha đang ở đâu, Vũ Nương thường chỉ vào cái bóng của mình và bảo đó là cha Đản. Lời nói ngây thơ của con trẻ vô tội đã đẩy Vũ Nương vào bi kịch. Nhưng cũng chính lời nói ấy đã giải oan cho nàng. Những lời bênh vực của hàng xóm - người ngoài hay lời thanh minh của Vũ Nương - người trong cuôc cũng không bằng lời nói của bé Đản. Muốn tháo nút phải tìm người thắt nút. Giờ đây, khi Trương Sinh nhận ra oan khuất của vợ thì đã quá muộn màng. Một chiếc bóng nhỏ bé, không lời lại có uy lực to lớn như thế với cuộc đời của một con người.

Ngoài ra, chi tiết này cũng chính là lời lên án tố cáo xã hội phong kiến đã đẩy cuộc đời của một người phụ nữ tài năng, đức hạnh vào bi kịch. Vũ Nương chỉ là một trong số rất nhiều người phụ nữ trong xã hội xưa. Đồng thời, Nguyễn Dữ cũng muốn nhắc nhở con người đừng nên phán xét người khác khi chưa hiểu vấn đề. Đôi khi những điều mắt thấy tai nghe có thể không phải là sự thật.

Có thể thấy “Chuyện người con gái Nam Xương” chính là một tác phẩm xuất sắc của nhà văn Nguyễn Dữ. Và chi tiết “cái bóng” là một trong những yếu tố góp phần làm nên điều ấy.


Mẫu 3

“Chuyện người con gái Nam Xương” kể về một người phụ nữ tư dung tốt đẹp nhưng tiếc thay lại có số phận nghiệt ngã, dẫn đến cái chết đau buồn. Khắc họa bi kịch cuộc đời và số phận nghiệt ngã của nhân vật Vũ Nương, Nguyễn Du đã vận dụng nhiều chi tiết nghệ thuật độc đáo. Trong đó chi tiết chiếc bóng của Vũ Nương trên tường là đặc sắc và gây ấn tượng hơn cả,

Hình ảnh chiếc bóng, đối với Vũ Nương dùng để dỗ dành đứa con của mình. Muốn Đản lớn lên mà không cảm thấy tủi nhục vì thiếu vắng tình yêu của cha bên mình, Vũ Nương đã ví von chiếc bóng như một người sống, đang bên cạnh nàng cùng chăm sóc cho con trai. Qua đó cho thấy Vũ Nương mang trong mình tình yêu thương con hết mực, với khát khao cung cấp cho con một cuộc sống đầy đủ tình yêu thương của cha và mẹ. Hình ảnh chiếc bóng lúc này làm rất tốt vai trò của mình, xây dựng được niềm tin và giúp Đản lớn lên khi không có cha bên cạnh.

Khi chồng ra trận, Vũ Nương thay chồng chăm sóc, lo toan cho mẹ chồng cùng lúc chăm nom cho đứa con còn trong bụng. Với mẹ chồng, nàng hết mực hiếu kính, tận tâm chăm sóc cho mẹ chồng lúc đau ốm mà không một lời oán than. Chồng ra trận khi con còn chưa lọt lòng đã là một mất mát rất lớn không chỉ dành cho con trai của Trương Sinh và Vũ Nương mà còn là điều rất đáng tủi thân của Vũ Nương. Nhưng Vũ Nương ko vì thế mà u buồn, sầu muộn mà thay vào đó là vượt lên nỗi buồn khổ mà cố gắng lo cho mẹ chồng già yếu và con thơ nhỏ dại .

Vũ Nương những tưởng như vừa ở vị trí là một người mẹ mà còn thay cho vị trí người cha của Trương Sinh nơi sa trận. Bé Đản còn rất nhỏ mà đã không có cha bên cạnh là một mất mát không gì có thể bù đắp được! Dù biết thế nhưng Vũ Nương vẫn cố gắng chăm sóc , nuôi nấng , chia sẽ để bé Đản vơi bớt dần đi phần nào sự tủi thân, trống vắng khi không có Trương Sinh bên cạnh. Mỗi khi bé Đản nhớ cha và hỏi thăm về cha thì Vũ Nương lại chỉ lên chiếc bóng trên vách tường và nói đó là cha của Đản để con không cảm thấy bị thiếu thốn hơi ấm của tình phụ tử và một phần cũng là để cho chính Vũ Nương cảm thấy đỡ thương nhớ người chồng của mình hơn. Qua chi tiết đó cũng cho ta thấy được tình cảm vợ chồng sâu sắc, thắm thiết mà Vũ Nương dành cho Trương Sinh. Nàng luôn nhớ và nghĩ đến chồng mình, nàng luôn nhắc đến và lông chàng trở về.

Một chiếc bóng – một con người – một số phận. “Chiếc bóng” của Vũ Nương có lẽ chỉ được nhìn nhận là một hình ảnh vô tri vô giác. Nhưng ít ai biết được sâu lắng trong đó là một nỗi niềm sâu đậm. “Chiếc bóng” là một vật để nàng có thể lấp đi sự thiếu vắng. Nàng vì không muốn con thiếu vắng cha nên chỉ ” chiếc bóng” đó là cha Đản. “Chiếc bóng” thể hiện chồng là bóng còn mình là hình, vì thương chồng và không muốn xa lìa.Nhưng nàng lại không ngờ chính “chiếc bóng oan nghiệt”, lời ngây thơ của con trẻ lại đưa nàng vào con đường oan ức, tủi nhục.

Nếu như nói đến cái chết bi thảm của Vũ Nương thì nguyên do một phần là vì bản tính đa nghi của Trương Sinh. Chàng chỉ tin vào lời nói về một phía của đứa trẻ mà đã nghi ngờ vợ mình. Khi đi lính về cùng với tin mẹ mất và lời nói của người con mà ngọn lửa đa nghi như đang bùng cháy khắp cơ thể và ăn mòn tư duy của chàng. Chàng đã không đủ bình tĩnh để phán đoán, phân tích và bỏ ngoài tai những lời phân trần của vợ mình.

Trong xã hội phong kiến nên tính gia trưởng và đa nghi trong Trương Sinh là hoàn toàn có thật. Cũng vì thế mà chàng luôn cho bản thân mình là đúng và không nghe lời ai. Nhưng chàng còn hồ đồ đến mức là không tin vào nhân chứng như hàng xóm muốn minh oan cho vợ mình mà vẫn nhất quyết không nghe theo và vẫn không cho nàng có một cơ hội giải thích. Căn bản chàng không hề tin tưởng vào người vợ đã đầu ấp tay gối với mình bao nhiêu năm.

Chỉ vì lời nói của đứa trẻ còn hơi sữa mà ghen tuông mù quáng không nghe lời một ai. Chàng đánh đập nàng như thể muốn nàng không tồn tại trong cuộc sống này và xem nàng như một mối sỉ nhục. Chàng còn không niệm tình đến tình nghĩa vợ chồng và công chăm sóc mẹ già bao nhiêu năm qua mà vẫn đánh đập thẳng tay, không một chút thương tiếc. Trương Sinh còn chưa tìm hiểu rõ vấn đề ấy mà đã khẳng định vấn đề đó là hoàn toàn có thật. Trương Sinh luôn nghĩ Vũ Nương là một người vợ thất tiết, làm việc có lỗi với mình.

Nếu như chàng có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút thì Vũ Nương sẽ không chết, bé Đản cũng không phải chịu nỗi khổ mất mẹ trong khi còn quá nhỏ. Trong một phút chốc sai lầm mà Trương Sinh đã khiến cho gia đình tan vỡ. Cũng chính vì thái độ độc đoán, suy nghĩ hồ đồ và tính vũ phu mà chính bản thân Trương Sinh đã đẩy Vũ Nương vào cái chết. Tạo nên cái kết cục bi thảm cho một người con gái đức hạnh như Vũ Nương.

Chiếc bóng là một thứ dù nhìn rất mỏng manh nhưng chúng ta không thể xoá bỏ được, không chiếm lấy, không chạm vào. Vũ Nương và những người phụ nữ Việt Nam ở thời đại phong kiến cũng vậy. Họ rất mỏng manh, tưởng như có thể bị tổn thương bất cứ lúc nào. Nhưng không, họ kiên cường hơn rất nhiều. Dù phải sống trong bao nhiêu định kiến, bao nhiêu sự hà khắc, coi thường thân phận, số phận nhưng họ vẫn sống và làm tốt trách nhiệm của một người con, người vợ và một người mẹ.

Không chỉ dừng lại ở đó, hình tượng chiếc bóng của Vũ Nương còn thể hiện sự tảo tần của Vũ Nương nói riêng và của cả người phụ nữ Việt Nam nói chung. Khi chồng ra chiến trường, một tay Vũ Nương phải lo lắng chăm sóc cho mẹ già và con nhỏ. Nàng đã phải làm việc từ sáng sớm đến chiều tối nàng vẫn thức chong đèn để chiếc bóng in trên tường. Và biết đâu trong ánh sáng loe loét đó là một niềm hy vọng nhỏ nhoi, là một sự mong chờ rằng tối nay chồng sẽ về.

Nguyễn Dữ đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật để làm nổi bật lên hình ảnh cái bóng của Vũ Nương trong suốt quãng thời gian Trương Sinh vắng nhà. Tác giả ẩn dụ chiếc bóng Vũ Nương, giúp nàng trả lời cho bé Đản người cha của mình là ai. Cái bóng là một nút thắt quan trọng, đưa câu chuyện đến cao trào, đỉnh điểm của sự bi kịch và khổ đau của vũ nương. Nhưng cũng nhờ nút thắt ấy mà oan ức của Vũ Nương gánh chịu được gỡ bỏ. Chi tiết chiếc bóng sáng tạo, độc đáo ghi lại dấu ấn sâu sắc cho câu chuyện “người con gái Nam Xương” cho đến bây giờ.

Hình ảnh “chiếc bóng” của Vũ Nương đã được Nguyễn Dữ gợi ra tuy ít nhưng khiến cho ta gần như hiểu được toàn bộ nó. Một con người lồng với “chiếc bóng”, như hòa làm một. Số phận của người con gái Vũ Nương được “chiếc bóng” tưởng chừng như vô tri vô giác quyết định. “Chiếc bóng” là một điểm nhấn rất mạnh mẽ của nhà văn Nguyễn Dữ, tuy ngắn nhưng ý nghĩa bao la.