Em cảm thấy mình đã khôn lớn (Bài tham khảo số 8)
Em cảm thấy mình đã khôn lớn (Bài tham khảo số 8)
Bố mẹ tôi có ba người con: chị Phương, chị Yến và tôi. Chị Phương là sinh viên năm thứ hai Đại học Y Hà Nội. Chị Yến học lớp 12 chuyên Toán trường THPT Trần Phú. Tôi là Nguyễn Trọng Quỳnh học lớp 8C trường THCS Thái Thịnh. Ông nội đã mất, bà nội ở với bố mẹ tôi. Bà nội có 8 đứa cháu nội, ngoại, nhưng chỉ mình tôi là con trai.
Tôi có mái tóc quăn, vầng trán cao, cặp mắt tròn xoe đen láy,... các bạn học và hai chị gái bảo tôi có tướng bướng bỉnh. Bố tôi là sĩ quan công tác ở Điện Biên, mẹ tôi là cán bộ Ngân hàng, bà nội là cán bộ phụ nữ Tỉnh hội về hưu.
Hoàn cảnh gia đình, nhất là về kinh tế rất thuận lợi cho ba chị em tôi học tập. Chị Phương, chị Yến là học sinh giỏi. Nhưng tôi là học sinh “cá biệt”, cả đạo đức và học lực chỉ được xếp loại trung bình.
Tôi rất ân hận và cảm thấy xấu hổ về những “chiến tích” của mình. Năm học lớp Ba, tôi lấy thước kẻ đánh bạn Thúy cùng tổ. Năm học lớp Bốn, tôi xé sách Toán của bạn Ái, mẹ tôi phải mua sách mới để bồi thường cho bạn và xin lỗi cô giáo Kim. Năm học lớp Năm, tôi đánh bạn Hợp chảy máu mũi, mẹ bạn Hợp đến trường làm ầm lên. Nhờ thầy Phú hiệu phó dàn xếp, mẹ tôi đến tận nhà xin lỗi bố mẹ bạn Hợp.
Học hành kém cỏi, nhưng tôi lại ngông nghênh, bướng bỉnh. Mẹ tôi đi họp phụ huynh về cứ thở dài, có hôm mẹ khóc. Mỗi lần nghe hai chị phàn nàn về tôi, nghe mẹ mắng tôi là lười học, ngỗ nghịch thì bà lại bảo: “Nó còn nhỏ dại,... phải thương nó chớ!”. Bà thương và bênh tôi.
Lên học lớp Sáu, tôi đua đòi trò chơi điện tử. Tôi bịa ra chuyện mua quà thăm bạn ốm, đóng góp quỹ này quỹ nọ, tiền học thêm... để xin bà, xin mẹ tiền, để chơi điện tử. Thỉnh thoảng tôi trốn học. Túng quá, phải làm liều: tôi ăn trộm tiền của chị Phương, chị Yến. Tiền bỏ lợn đất của hai chị bị tôi móc hết sạch. Cuối năm, ba chị em “mổ lợn”. Chị Phương chỉ được 17.000 đồng. Chị Yến được 84.000 đồng. Con lợn đất của tôi được gần một trăm ngàn đồng. Chị Yến khóc, chị Phương tái mặt, buồn lắm. Vì sợ bà, sợ mẹ nên hai chị âm thầm nén chịu.
Vì tôi là học sinh “cá biệt”, chậm tiến, nên ba năm liền gia đinh nhà tôi chưa được bà con dân phố xếp vào loại “Gia đình văn hóa”. Mẹ tôi buồn lắm. Nhiều lúc mẹ nhìn tôi mà thở dài.
Đầu năm 2008, bố tôi mới được chuyển về công tác ở Hà Nội, gần gia đình vợ con. Bà, mẹ và hai chị vui lắm. Tôi được bố “quản” thật chặt. Trong bữa cơm gia đình, bố nói: “Bảy năm qua, con đi công tác xa, nay mới được về gần gia đình. Bố đã mất, mẹ đã già yếu mà con chưa làm được gì săn sóc mẹ. Mẹ thông cảm cho con. Lâu nay, nhà con vất vả quá. Việc học hành... của cháu Quỳnh thì từ nay con gánh vác mẹ ạ. Hai chị gái học hành giỏi giang như thế, nhưng đứa em út thì dở quá. Hôm qua, con đã đến gặp các thầy giáo trong Ban giám hiệu, mọi chuyện con đã được biết rõ...”. Bố đã nói riêng với tôi, đã hỏi tôi về tình hình học tập. Bố căn dặn: “Năm nay, con học lớp Bảy, đã 14 tuổi rồi. Học kì hai này, con cố gắng phấn đấu học khá hơn, nhất là 3 môn Toán, Anh, Ngữ văn, hạnh kiểm cần được xếp loại khá. Sách vở trên bàn học phải xếp sắp gọn gàng, ngay ngắn. Tối nào cũng phải ngồi vào bàn, học bài từ 7 giờ đến 10 giờ. Còn trốn học và đi chơi điện tử thì sẽ bị phạt nặng!... Tóc phải cắt ngắn, ăn mặc sạch sẽ. Phải quét nhà, lau bàn ghế, rửa ấm chén, lau bát đũa trước mỗi bữa cơm gia đình. Tuyệt đối không được giao du với bạn xấu...
Vốn là “ngựa bất kham” nên khi bị “đóng hàm thiếc” tôi khó chịu lắm. Sáng nào, bố cũng gọi dậy lúc 6 giờ để tập thể dục. Có hôm tưởng bố đi họp xa, tôi trốn học đi chơi điện tử, thầy Phú hiệu phó báo tin cho bố tôi biết. Bố đã cho “ăn roi” và bắt viết cam đoan “xin chừa”. Có hôm, tôi cãi và hỗn láo với chị Yến, tôi đã bị bố bắt quỳ! Ngày nào bố cũng bắt luyện chữ. Trước khi đến lớp phải thuộc bài, phải làm tốt các bài tập. Tối nào, bố cũng kèm tôi học tập. Sách vở được bố kiểm tra hằng ngày. Bố nhắc nhở hai chị em là khi đi học hoặc khi đi học về phải chào bà, chào bố mẹ, phải lễ phép khi có khách đến nhà...
Có nhiều lúc, tôi rất bực bội. Tôi rất thèm chơi điện tử. Nhưng bố rất nghiêm, đưa vào khuôn phép. Tôi không gây ra một “chiến tích” nào nữa. Học kì hai lớp Bảy, tôi được xếp loại khá về đạo đức, học lực cả năm học vẫn trung bình, nhưng môn Ngữ văn đã được 6, môn Toán được 6,5, môn tiếng Anh được điểm 7. Đi họp phụ huynh học sinh về, bố nói: “Cậu con trai đã bước đầu tiến bộ. Lên lớp Tám phải cố gắng học tốt hơn”. Mẹ cười rồi ôm cậu con trai vào lòng, nhẹ nhàng báo: “Chị Yến đạt học sinh giỏi. Con cần noi gương hai chị, vươn lên học giỏi cho bà và bố mẹ vui mừng”.
Ba tháng nghỉ hè năm đó, chị Yến và bố đã kèm cặp tôi học tập 5 môn: Toán, Lý, Hóa, Anh và Ngữ vãn. Việc học tập của tôi đã trở thành điều thích thú và có nền nếp. Học kì I lớp Tám, tôi được xếp thứ 12, có học lực khá, hạnh kiểm tốt. Bố đưa giấy khen cho bà và mẹ xem, rồi dán lên tường phía trước bàn học tập. Tôi được cô giáo chủ nhiệm khen, thầy giáo Phương đưa vào danh sách đội Toán dự bị chuẩn bị thi học sinh giỏi toàn trường, toàn Quận vào cuối năm học. Tôi cảm thấy vui và tự hào.
Tôi cứ day dứt mãi về chuyện trộm tiền của chị Phương và chị Yến. Thế rồi, trước Tết, tôi nói với bố mẹ về chuyện ấy. Bố mẹ nhắc là phải xin lỗi hai chị. Chị Phương và chị Yến đều khen và nói: “Các chị vô cùng vui sướng vì đứa em trai đáng yêu, sẽ học giỏi”. Một hôm, bà nội nói nhỏ với tôi: “Cháu giữ hộ bà cái va-li, trong đó có hộp huân chương của ông, hộp nữ trang của bà và mấy triệu bạc đó" Nước mắt tôi chảy ra, tôi run run bê cái va-li của ông nội đem cất vào phòng.
Nguyễn Trọng Quỳnh 8C Trường THCS Thái Thịnh - Hà Nội
Search google: "từ khóa + timdapan.com" Ví dụ: "Em cảm thấy mình đã khôn lớn (Bài tham khảo số 8) timdapan.com"