Chia sẻ một trải nghiệm về nơi em sống hoặc từng đến: Dòng sông quê em mùa nước lũ lớp 6

1. Dàn ý chi tiết 1. Mở bài: Giới thiệu về dòng sông mùa lũ. 2. Thân bài - Hình ảnh con sông mùa lũ: + Nước sông dâng cao + Dòng chảy mạnh, dữ dội + Nước sông đục ngầu


Dàn ý chi tiết

1. Mở bài: Giới thiệu về dòng sông mùa lũ.

2. Thân bài:

-  Hình ảnh con sông mùa lũ:
+ Nước sông dâng cao.
+ Dòng chảy mạnh, dữ dội.
+ Nước sông đục ngầu.

- Con sông sau khi lũ rút:
+ Dòng sông trở lại vẻ hiền hòa vốn có.
+ Dòng chảy êm đềm, hiền hòa.
+ Nước lũ rút đi để lại lớp phù sa màu mỡ.
+ Người dân bắt đầu trở lại cuộc sống sinh hoạt, sản xuất.

3. Kết bài: Cảm nhận của em.


Mẫu 1

Quê em nằm ở hạ lưu sông Thái Bình, dòng sông với nhịp chảy hiền hòa đã trở thành một phần của cuộc sống người dân quê em. Tuy nhiên vào mùa lũ, nước chảy mạnh, xiết, nước lũ dâng cao làm ngập úng, thậm chí cuốn trôi hết cả những hoa màu mà bà con trồng ven sông.

Sau 2 ngày mưa rả rích, nước sông dâng cao, không còn nhịp chảy hiền hòa, nhịp chảy chậm rãi, nước sông chảy xiết vô cùng dữ dội. Dòng sông trở nên rộng hơn bởi nước sông đã làm ngập cả vùng đất trống ven sông, nước sông hòa lẫn đất cát trở nên đục ngầu. Mưa to, gió lớn làm nước sông dâng cao, nước về cuốn trôi hết những hoa màu trồng ven sông, biến những mảnh đất trồng rau ven sông trở thành biển nước mênh mông. Để tránh bão, những con thuyền nhỏ ven sông cũng được mang vào bờ.


Mẫu 2

Nhà em ở cạnh dòng sông Lam hiền hòa chảy quanh năm suốt tháng. Nước sông xanh biêng biêc nép mình bên bãi ngô xanh và chảy dài đến vô tận. Đến mùa mưa, nước lũ dâng cao, sông Lam dường như chuyển đổi cả màu sắc và lượng nước.

Khi mùa lũ nổi lên, hầu hết mực nước ở các sông đều dâng cao lên và màu đục ngầu. Đây là đặc trưng của nước sông mùa lũ chứ không chỉ riêng ở quê em.

Sông lam hai bên bờ vào mùa này vẫn còn có ngô và khoai trồng xen kẽ nhau. Vì mực nước cao nên hoa màu cũng xanh tốt hơn rất nhiều.

Vào mùa lũ, thời tiết mưa nhiều, những đợt mưa dai dẳng khiến cho nước sông đục ngầu, không còn trong xanh nữa. Mực nước bỗng nhiên dâng cao đột ngột khiến cho bọn trẻ xóm em không dám xuống tắm mỗi khi trưa về nữa. Dòng nước chảy xiết cũng mạnh hơn, từng đợt sóng cuồn cuộn như một khung cảnh đánh nhau tung tóe của nước.

Màu nước ngả vàng, giống như màu đất bùn, thi thoảng nước lại cuộn lên dữ dội. Đứng trên bờ nhìn xuống dòng sông em thấy hơi sợ vì nước chảy quá mạnh, vỗ liên tục vào bờ dữ dội, mãnh liệt.

Thi thoảng lại thấy nước sông cuốn đi những chiếc lá không biết rơi rụng từ đâu, cuốn đi đến một nơi xa xôi, rất xa nơi em sinh sống.

Đứng từ xa nhìn dòng sông mùa lũ, em có cảm giác sông đang oằn mình để chảy, như một con rắn khổng lồ đang lồng lộn giữa bãi bờ bạt ngàn ngô và khoai.

Mẹ thường không cho em ra bờ sông khi mùa lũ đến, vì sợ sảy chân, sợ gặp tai nạn sông nước nên em chỉ dám lén lút trốn mẹ ra đây, hoặc nhìn sông từ phía xa. Mấy đứa trẻ xóm em vào mùa lũ cũng ít ra bờ sông hơn, vì chúng sợ dòng nước hung dữ dưới kia.

Dòng sông mùa lũ tuy màu nước không xanh trong nhưng em vẫn thấy nó rất đẹp, bởi rằng nó gắn với nhiều ký ức tuổi thơ em.


Mẫu 3

Tuổi thơ tôi gắn bó với miền quê nghèo, nơi có con sông Đáy hiền hòa uốn lượn bên lũy tre làng xanh mát. Thế nhưng vào mùa lũ, con sông ấy trở nên hung dữ, đục ngầu, nước sông dâng ngập suốt dọc một triền đê.

Vào ngày mưa lũ, sông như trở mình sau giấc ngủ dài. Sau một thời gian mưa lớn, nước ở đâu bỗng đổ về đầy ắp dòng sông. Cả dòng sông lúc này là một dải nước lớn, mênh mông đục ngầu. Ngô khoai may mắn vừa mới thu hoạch xong nếu không khi nước lũ rút thì còn trơ ra cát và bùn. Cây cối ngả nghiêng theo những trận gió. Làng mạc ven sông như xơ xác, tiêu điều. Tàu thuyền những ngày này dường như ít đi lại hơn vì sợ những con nước lớn sẽ nuốt chửng chúng. Tôi thích mùa lũ, vì với tôi, mùa lũ là một thứ gì đó vừa bí ẩn vừa thú vị. Được theo chú leo lên thuyền gỗ bơi ra ngoài sông, hoặc bơi ngay trong con sông nhỏ mà ngày thường là những con đường đất phẳng phiu. Lũ trẻ chúng tôi vui sướng khi nước lên mà không biết rằng đằng sau con nước đó là những nỗi lo âu của cha mẹ, ông bà. Mọi người ngày ngày ngóng ra sông mong nước nhanh rút.

Vài ngày sau, nắng đã trải dài trên sông. Dòng sông lại hiền hòa như trước. Người dân quê vui vẻ trở về với công việc thường ngày. Đất đai hai bên bờ được phủ kín một lớp phù sa màu mỡ báo hiệu một mùa vụ bội thu sắp tới. Tàu thuyền lại tấp nập. Bọn trẻ chúng tôi rủ nhau ra bãi bồi đá bóng, tắm sông.

Tôi yêu tha thiết con sông quê mình dù có đôi lúc nó nổi giận vô cớ. Mai này dù có xa quê bao lâu chắc tôi vẫn không thể quên được con sông này và sẽ nhớ nhất là dòng sông những ngày mưa lũ.


Mẫu 1

Quê tôi nằm trên một triền đê ở ven sông Hồng. Buổi chiều, vào những ngày hè oi ả, cả lũ nhóc chúng tôi lại rủ nhau ra sông tắm mát. Hàng chục đứa hò reo lặn ngụp, trêu đùa nhau náo loạn cả một khoảng sông. Những ngày đó dòng sông hiền lắm, cứ lặng lờ trôi, trên mặt sông những con sóng nhỏ nối tiếp nhau xô nhẹ vào bờ, và tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ nghe rất vui tai. Trong những ngày đó thôn xóm hai bên bờ sông rất vui, ngày ngày,họ ra sông gánh nước, giặt giũ, và ở những bài bồi ngô xanh biêng biếc, trông mát cả tầm mắt. Trên bến đò người và xe qua lại tấp nập. Cuộc sống thật thanh bình và nên thơ.

Thế nhưng con sông không phải lúc nào cũng hiền hoành- những ngày đó. Vào ngày mưa lũ, sông như trở mình sau những ngày lim dim ngủ. Sau một thời gian mưa lớn, không biết nước ở đâu bỗng đổ đầy ắp dòng sông, nước dâng cao, lúc đầu mấp mé bờ, sau có khi còn dâng lên phủ kín cả ngô, khoai. Cả dòng sông lúc này là một dải nước lớn, mênh mông đục ngầu Những con sóng như hàng trăm con rồng lớn oằn mình quẫy đạp như muốn nuốt chửng tất cả làng xóm. Ngô khoai may mắn vừa mới thu hoạch xong nếu không khi nước lũ rút thì còn trơ ra cát và bùn. Và đêm nằm nghe như tiếng thở mạnh, lúc phì phò lúc réo gào.

Làng mạc ven sông như xơ xác hơn sau những trận gió mưa lớn và đứng bên con sông đang trở mình thì làng xóm càng trở nên nhỏ bé và mỏng manh hơn. Cây cối ngả nghiêng theo những trận gió, mới chỉ hôm qua thôi chúng thật tươi xanh, mơn mởn sức sống thế mà chỉ qua một trận bão lũ, tất cả đều trở nên tiêu điều xơ xác. Dân trong làng ngày ngày ngóng ra sông mong nước nhanh rút. Tàu thuyền chằn chuội với những con sóng đang réo gào. Những chiếc tàu chở hàng vốn to lớn như vậy mà cũng trở nên nhỏ bé yếu ớt trước những con sóng đang uốn lượn, gồng mình lên như tức giận.

Nhìn từ xa dòng sông như đang được nấu sôi, màu đỏ quạch khác hẳn với màu nước trong trẻo thường ngày, những cột sóng oằn mình dâng lên rồi hạ xuống, có lúc tung cao, bọt trắng xóa. Những ngày ấy dòng sông không bao giờ ngủ, nó luôn nhăm nhe, dọa nạt con người. Nó khiến con người luôn sống trong lo sợ. Con đê có sứ mệnh phải ngăn chặn những cơn tức giận của dòng sông, vậy mà có chỗ đã không thể kháng cự được, mình nó đã bị sóng ăn nham nhở, có nguy cơ vỡ. Ai ai cũng hoảng sợ. Trước nguy cơ đó ban chỉ huy phòng chống lụt bão đã huy động rất nhiều người mang theo những bao tải đổ đất và giúp sức cho đê bảo vệ được cuộc sống của dân lành. Đối với lũ trẻ chúng tôi, dòng sông lúc này không còn đáng yêu như trước. Chiều chiều chúng tôi chẳng còn đắm mình trong vòng tay êm ả của sông.Chúng tôi cũng như bao người khác lo lắng cho ngôi nhà, cho ngôi làng thân yêu của mình.

Những ngày mưa lũ mẹ tôi không ra đồng được, mẹ ngồi trước cửa nhà, mắt dõi ra xa đầy lo âu. Tôi ngồi bên mẹ lặng im. Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi và cũng chính là tự nhủ với mình;

– Rồi sẽ qua thôi con ạ. Chắc chỉ chiều nay nước sẽ rút.

Và thật bất ngờ cứ như có phép lạ. Đến trưa mưa bắt đầu ngừng rơi, nước sông cũng không dâng lên cao nữa. Và chẳng mấy chốc nước sông đã rút hẳn cảnh vật lại trở về như cũ nhưng xơ xác như sau một trận đánh. Hôm sau nắng đã trải dài trên sông.

Dòng sông lại trở về bản chất hiền lành. Người dân quê tôi lại vui vẻ trở về với công việc thường ngày. Sau lũ, người ta thi nhau ra vớt củi, vớt gỗ trôi từ thượng nguồn về, và cá tôm cũng như nhiều hơn. Đất đai cũng màu mỡ hơn báo hiệu một mùa bội thu sắp tới. Tàu thuyền lại tấp nập trên bến bãi. Bọn trẻ chúng tôi lại đưa nhau ra bãi bồi đá bóng, tắm sông. Dòng sông quê tôi dẫu có lúc nổi giận và khó hiểu song với chúng tôi đó là một nơi vô cùng lí tưởng, mai này dù có xa quê bao lâu chắc tôi vẫn không thể quên được con sông này và sẽ nhớ nhất là dòng sông những ngày mưa lũ.


Mẫu 2

Cứ vào khoảng tháng 7, tháng 8, khi mùa mưa lũ đến, tất cả những người dân sống ven sông lại thấp thỏm, lo sợ những trận lụt không báo trước. Không ai có thể địch lại sức mạnh của thiên nhiên. Dòng sông Hồng trong mùa lũ cũng khoác lên mình một bộ mặt và dáng vẻ khác.

Nếu bạn có dịp đi qua cầu Chương Dương bắc qua con sông Hồng vào mùa nước cạn, bạn sẽ thấy con sông ấy hiền hoà biết bao. Dòng sông cứ phẳng lặng trôi, đưa thuyền bè đi lại. Thậm chí, bạn còn có thể nhìn thấy cả bãi Giữa – một gò đất nổi lên giữa dòng sông. Nơi ấy, những người dân ven sông chèo thuyền ra trồng ngô, khoai trên mảnh đất màu mỡ phù sa. Những bãi ngô xanh mướt một màu xanh non. Màu xanh mơn mởn của những bãi ngô như hoà vào màu đỏ của dòng sông. Con sông hiền lành với bộ mặt hồng hào cứ lặng lẽ mang phù sa bồi đắp cho đất.

Nhưng khi lũ đến, con sông hiền hoà trở nên thay đổi. Nó như người say với khuôn mặt đỏ bừng, giận dữ cuộn phù sa đục ngầu. Con sông dường như quên đi bộ mặt hiền lành, nó giận dữ với những đợt sóng cuộn lên. Nước Sông dâng lên cao, ngập hết cả bãi Giữa, chẳng còn thấy những bãi ngô quen thuộc. Nước sông ngập mênh mông cả một vùng. Nhìn đâu cũng chỉ thấy nước. Những ngôi nhà ven sông cũng bị nhấn chìm. Từng đợt sóng cuộn lên, sủi bọt. Nó chẳng khác gì con thủy quái với bộ mặt đỏ dữ tợn, nuốt chửng mọi thứ vào lòng sông và cuốn trôi. Những ngày lũ, chẳng có chiếc thuyền nào dám đi lại trên sông. Ai cũng nhìn con sông với dáng vẻ lo sợ, họ khẽ rùng mình. Họ cũng không hiểu sao dòng sông lại thay đổi nhanh như thế. Những đợt sóng mạnh, đánh vào đê ầm ầm. Những chiếc cần cẩu, xe tải chở đá đến đắp đê, ngăn cản dòng nước lũ. Bộ đội cũng được huy động đến giữ đê. Họ đứng trong mưa gió, sẵn sàng làm mọi việc để giữ đê, bảo vệ nhân dân.

Dòng sông mùa lũ thật đáng sợ. Nó như cái lưỡi khổng lồ, liếm hết mọi thứ. Sóng đánh ầm ầm, xô nhau, giằng xé nhau, hai bên bờ sông cũng bị sạt lở. Mọi người chỉ biết cầu mong lũ sớm qua đi, trả lại cho dòng sông vẻ hiền lành, duyên dáng đáng yêu vốn có của nó.


Mẫu 3

Dòng sông quê hương em thường mang một màu xanh yêu bình, dòng nước lững lờ trôi. Tuy nhiên, khi mùa lũ đến, dòng sông trở nên thay đổi hẳn.

Mùa lũ quê em thường đến vào thời điểm mùa hè tức là vào khoảng tháng 7 âm lịch. Khi ấy, nước sông bắt đầu dâng cao và chuyển màu. Từ màu xanh, nước dưới dòng sông đã chuyển sang màu đỏ, đục ngàu. Nó làm cho nước sông kém hấp dẫn hơn nhưng không vì thế mà mọi người trở nên ghét bỏ nó. Những ngày đầu mùa hè khi nước lũ chưa về, trẻ con chúng em thường rủ nhau đi tắm sông. Khi ấy, chúng em có thể cảm nhận được sự êm đềm của dòng sông quê hương mình. Nhưng khi mùa lũ lên, không có đứa trẻ nào dám bén mảng tới gần sông. Người lớn luôn dặn chúng em không được chơi gần sông vào mùa lũ bởi vì nhiều năm về trước đã có những câu chuyện thương tâm. Khi ấy, có một đám trẻ nhỏ rủ nhau đi tắm sông, không ngờ nước lũ về nhanh quá, một vài bạn kịp bơi vào bờ, một vài bạn do bơi quá xa bờ nên đã bị đuối nước. Mẹ em kể rằng năm ấy cả làng mang một màu buồn u ám. Dòng sông thân thương trở thành kỉ niệm buồn mà không ai muốn nhắc tới. Vậy nên giờ đây chúng em dù có rủ nhau đi tắm sông cũng chỉ bơi loanh quanh ngay gần bờ.

Vào mùa lũ trời đỏ mưa rất nhiều, dòng nước bao giờ cũng chảy xiết hơn. Sau những trận mưa như xối nước, người dân quê em thường tới bên bờ sông. Có nhiều người mang thuyền bơi ra giữa xông để vợt những cành củi khô mang về nhà phơi để khi nào khô sẽ dùng để nhóm bếp. Em không rõ cành cây khô ở đâu trôi về nhiều như vậy nhưng với chúng em được ngắm nhìn những hình ảnh này là một điều thú vị không sao có thể quên được. Nhìn những chú, những bác lái thuyền dưới sông vớt củi, em thấy họ thật dũng cảm. Bố mẹ em nói đó là việc nguy hiểm bởi họ có thể mất mạng như chơi. Nhưng em hiểu, vì quê em còn nghèo và vì cuộc sống vất vả mưu sinh nên có những người vẫn phải bất chấp sự hiểm nguy của tính mạng mình. Mỗi khi thuyền chở củi vào bờ, lũ trẻ chúng em lại reo hò cổ vũ.

Mùa lũ lên cao, nước sông dâng lên, có những đám cây bụi hai bên đường đã bị cả dòng sông nhấn chìm. Có những hôm, nước sông cuồn cuộn chảy, từng đợt sóng đánh vào nhau cứ như những người lính đang tham gia vào một trận chiến vậy, chẳng ai chịu nhường ai. Để đi học, em và các bạn của mình thường phải đi qua một chiếc cầu khỉ. Mấy năm trước các anh chị không được trang bị áo phao như chúng em bây giờ. Giờ thì bạn nào cũng có áo phao để mặc mỗi khi đi qua cầu nhưng dù có áo phao em cũng vẫn thấy sợ. Giá như có người giúp chúng em xây một cái cầu cứng để người dân quê em có thể qua lại hai bên bờ sông an toàn thì tốt biết bao nhiêu.