Chuyến đi biển vui vẻ của một cậu bé với những kỉ niệm đáng nhớ cùng lớp học và bạn bè.
Kỉ niệm của cậu bé cùng với gia đình của mình trải qua biết bao khó khăn của cuộc sống nhưng họ vẫn chắp cánh bên nhau để rồi luôn giữ ngọn lửa sưởi ấm gia đình.
Gia tài lớn nhất của tuổi thơ là tình bạn bền bỉ, không ngừng lớn lên, vượt qua mọi ngờ vực và muộn phiền. Điều ấy quý giá hơn hết thảy kho tàng cất giấu tiền bạc trên đời
Câu chuyện cảm động kể về tình bạn giữa hai cậu bé người dân tộc thiểu số, vì bạn của A Byưh là A Trâm bị tàn tật không thể tự đi đến trường thì A Byưh đã nguyện làm "đôi chân của bạn" cõng bạn đi học hàng ngày.
Hình ảnh cô Ngát dạy môn văn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Na - cô học trò dễ thương, ngoan ngoãn và trung thực.
Cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng và tháng 11 đang về, tháng dành cho những người thầy người cô. Và cũng vì thế, những kỉ niệm về thầy dạy Văn của bạn đẹp, những kỉ niệm về cô dạy Toán của bạn hay thì những kỉ niệm về một người thầy dạy Thể dục của tôi cũng đẹp mà, phải không?
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Vì trước nay ít khi mua thức ăn, nên tôi hơi rụt rè ở chỗ đông người. Nhưng cùng may, có một chị bán thịt vui tính, vừa thấy tôi vào đã đon đả mời mua.
Một hôm nào đấy, em thôi không mặc chiếc áo cũ của mình để đến trường. Em hãy kể lại một vài kỉ niệm của em về tấm áo đó.
Lâu nay chỉ được nghe, cuối hè rồi, tôi mới được tận mắt thấy phong cảnh Đồng Tháp Mười khi cùng ba tôi tham gia đoàn tham quan tỉnh Đồng Tháp.
Bây giờ, mỗi khi lật lại quyến vở cũ, thấy đôi nét chữ ngay ngắn bên cạnh những dòng nguệch ngoạc, em không thể nào quên được bao buổi tối ông nội ngồi kèm cho em học.
Vào một buổi sáng thứ năm, khi ông mặt trời thức dậy, những hạt sương đêm còn đọng lại trên cành cây, ngọn cỏ, em đã cùng mẹ đi chợ để chuẩn bị bữa trưa cho gia đình.
Đồng hồ thong thả gõ chín tiếng, xếp vội quyển sách toán lại, tôi đứng dậy với tay tắt cày đèn để đi ngủ vì ngày mai còn phải đi học sớm.
Trưa hôm qua, tôi đang ngồi học bài bỗng nghe tiếng của ai giọng khàn khàn ờ ngoài cửa ngõ:Cô bác ơi! Làm ơn bố thí cho tôi chén gạo, bát cơm.
Buổi lễ tổng kết cuối năm học vừa qua của trường em tuy đơn giản nhưng không kém phần long trọng.
Hè vừa qua, trong chuyến ra thăm xứ Huế em đã được theo ba cùng đoàn tham quan đến khu lăng mộ triều Nguyễn.
Năm ngoái, nhà trường tổ chức tham quan bến Nhà Rồng và Thảo Cầm Viên. Mỗi học sinh phải đóng hai ngàn đồng cho chuyến tham quan đó.
Hàng năm cứ đến dịp bãi trường em được về quê ông ngoại nghỉ mát. Em được ông ngoại em yêu lắm. Mỗi ngày em chỉ ôn lại bài vở vào buổi sáng, còn buổi chiều em được đi chơi ngắm cảnh và hưởng gió đồng quê.
Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm.
Là một thương binh nặng được gia đình đón về chăm sóc, anh Quang đã phấn đấu trở thành một kĩ sư nông nghiệp của xã An Bình.
Ở làng trẻ em Béc-la Hà Nội, chẳng ai là không biết tới Nguyễn Bá Lý bởi em có thành tích học tập thật đáng nể. Như bao đứa trẻ khi được nuôi dạy ở Làng, Nguyễn Bá Lý xã Mai Đình, huyện Sóc Sơn cũng có một hoàn cảnh gia đình hết sức khó khăn.
Cây cam trong vườn vào cuối tháng 10 đã chín. Những quả cam căng mọng, tròn to ánh lên màu vàng tươi.
Cô giáo Nguyễn Thị Ngọc Tú là người mẹ hiền thứ hai của em. Chồng cô là liệt sĩ; một mình cô nuôi dạy hai người con
Đầu học kì II năm ngoái có một học sinh mới chuyển về lớp tôi. Đó là Nguyễn Thu Trang. Nhìn nước da đen đen, người lùn lùn, áo quần không có gì tươm tất, tôi đã cảm thấy không thấy ưa Trang rồi.
Đầu năm lớp Bốn, em được bầu làm tổ trưởng tổ 5. Sau ngày khai giảng, tổ em được bổ sung thêm một bạn mới tên là Lê Thái Nguyên.
Cây đơn ca của lớp em là bạn Thủy Tú. Bạn có giọng hát vàng. Đã có lần Tú được phóng viên Đài Truyền hình quay phim giới thiệu nhân ngày 1 tháng 6.
Trước khi anh Hùng được sang Thụy Điển học Đại học Lâm nghiệp, bố em đã tổ chức cho cả nhà đi tham quan và tắm biển Đồ Sơn.