Mẫu điếu văn khóc mẹ

Bùi Thế Hiển
Admin 16 Tháng sáu, 2017

Mẫu điếu văn khóc mẹ được Tìm Đáp Án sưu tầm và đăng tải là mẫu điếu văn hay được dùng trong tang lễ cụ bà, nói về nỗi ai oán, xót xa khi mẹ về an nghỉ nơi chín suối. Mẫu điếu văn cũng thể hiện lòng biết ơn sâu sắc về công dưỡng dục của người mẹ. Mời các bạn tham khảo.

Mẫu điếu văn đọc trong tang lễ Cụ bà

Mẫu điếu văn đọc trong tang lễ Cụ ông

Mẫu điếu văn tang lễ khi truy điệu

Mẫu điếu văn khóc Mẹ

Kính thưa Má ............!

Kính bạch quý thầy, kính thưa quý khách!

Thưa bà con cô bác họ ........ cùng họ ..............!

Thưa các anh chị, cùng các cháu trong gia đình!

Thưa bạn bè thân quyến gần xa!

Thưa Má!

Mấy năm trước, từ ngày Má ra nước ngoài thăm các con trở về. Ngày đó thấy Má khỏe. Chúng con hy vọng chắc Má sẽ tới bách niên. Rồi mấy lần thập tử nhất sinh, Má cũng vượt qua để ở lại thêm cùng con cháu. Chúng con mừng thầm. Nào ngờ, gần đây thấy Má như ngọn đèn trước gió, chúng con bắt đầu cảm nhận thế nào cũng đến ngày hôm nay.

Má từ giã chúng con!

Thưa Má!

Ra đi ở tuổi ......................, kể cũng là thượng thọ lắm rồi, là niềm mơ ước dễ gì đạt được của biết bao nhiêu người đời. Tuy biết vậy, mà chúng con vẫn thấy thương tiếc Má vô cùng. Như người xưa từng nói:

"Tuy tri sanh tử huyễn

Ly biệt diệc thương tâm"

Biết đời vô thường là thế, mà làm sao ly biệt người thân lại khỏi thấy đau lòng thương tiếc. Thương tiếc một bóng cả, thương tiếc một cây cổ thụ của gia đình đã không còn nữa.

Nhớ xưa!

Bữa ăn chỉ là những nắm cơm xôi, có khi chỉ vừa đủ cho chồng cho con, còn thiếu phần Má. Má chỉ ngắt vào phần các con, mỗi đứa một tí cho qua bữa. Má vì các con là thế. Má nghĩ đến mình thì ít, mà đến chồng con thì nhiều. Má ........................... – người con gái làng ................................... hồi đó, thật xứng đáng là vợ hiền quán xuyến đảm đang của ...................................., xứng đáng là người dâu trưởng của tộc ...................., làng ..............

"Đỗ gia thế tộc hòa dân tộc
............. đa hoa hợp bách hoa"

Nơi quy tụ nhiều bậc thức giả quanh ........................... năm xưa.

Thưa Má!

Con còn nhớ mãi nụ cười đôn hậu của Má: Đôi môi nhô ra một tí, hai con mắt sáng lên, giữa hai vành tai dài như tai Phật. Miệng bật lên tiếng cười hiền hòa. Hình như những nỗi khổ tâm trong đời Má không thể nào đẩy lùi được nụ cười hỉ xả đó. Có lần gần đây, khi chân tay của Má đã phù lên, các chị em từ nước ngoài về túc trực. Mấy cô đùa với Má cho vui, Má vẫn cười ra tiếng một cách hồn nhiên. Đây chẳng phải là nụ cười gượng gạo đời thường mà là nụ cười nhân hậu bao dung chân chất.

Quả vậy, Má chẳng đi tu, mà tấm lòng của Má trải rộng: Má coi con rể cũng như con trai, Má con con dâu cũng như con gái. Má thương đồng đều. Không chỉ con, mà cả hàng cháu chắt. Các anh chị có lúc này lúc khác, lúc nắng lúc mưa. Nhưng hình như lúc nào Má cũng xem: nắng mưa là chuyện của Trời, còn con cháu mới là của Má. Nhân tính một đàng, mà thiên định một nẻo, cũng là lẽ thường. Má chẳng chấp. Má chỉ thích đa tử đa tôn, nên cứ bảo: "Thì cứ mang về đây cho bà nuôi". Cánh tay bao dung của Má là thế; không chỉ trong gia đình, mà tấm lòng Má còn trải rộng ra xa. Bạn bè của con cái cũng được Má thương.

Thưa Má!

Thưa bà con, anh chị, bạn bè!

Má ...........hay Bà .......... cũng là một người bình thường như bao người khác. Nhưng những phẩm chất cao quý của Má mãi mãi là niềm tự hào của con cháu: Má là một phụ nữ hiền lành, nhưng khi cần cả quyết; các con vẫn nhớ mãi những quyết đoán mạnh dạn sáng suốt của Má: – Lúc nhà khó khăn, con cái lại còn nhỏ. Để con tiếp tục học hay cho con đi làm ăn kiếm sống đây? Ba giao quyền quyết định chuyện lớn này cho Má. Má đã dứt khoát chọn cách chịu cực để cho các con tiếp tục học hành. Và cứ thế, với cái sạp nhỏ bán áo quần con nít ở chợ Vườn Chuối Sài Gòn, Má đã đẩy các con của mình lên trung học, rồi đại học. Chẳng nói gì đến chuyện thành danh, thì con cái của Má đều đã thành nhân. Thành những người có nhân cách. Khi con trai Má bị lưu đày vì việc nghĩa, Má đã dám ra tới tận Côn Đảo để thăm. Hồi đó dân chúng có mấy ai ra tới cái mảnh đất hắc ám nằm giữa trùng dương kia. Rồi khi nhà bị lính xét, Ba Thụ tuy ra sức ngoại giao, nhưng có phần luýnh quýnh. Còn Má cũng sợ không kém Ba, nhưng bình tĩnh cùng cô con gái út của mình ứng phó thoát nạn. Sau này kể lại, Má cười vui: "Úi dời, hôm đó kinh quá...".

Đối với Má, ở đâu có thể mang lại hạnh phúc cho con mình, thì Má cho các con được chọn lấy. Rồi Má đã ra tận nước ngoài để xem cuộc sống của con mình ra sao. Xong Má lại trở về với quê hương. Không chỉ lo chuyện gia đình, Má còn chia sẻ tí công sức để cùng lo việc họ tộc trên đất Bắc.

Thưa Má!

Hôm nay, đối với đời, Má đã hoàn thành mọi nhiệm vụ cao cả của một người Mẹ, một người Vợ, người Dâu trưởng, sợi dây lớn nối liền hai tộc Đỗ và Đinh của đất Mê Linh. Má là niềm tự hào to lớn của con cháu về lòng nhân hậu bao dung, về sự hy sinh quên mình, về sự quán xuyến tảo tần, về sự cả quyết sáng suốt của một phụ nữ bình thường mà không tầm thường, và về sự nhạy cảm chính xác ở một con người hồn nhiên đơn sơ mà sâu sắc. Tất cả, không chỉ mang lại sự ấm êm cho gia đình ta hôm nay, mà còn để lại cái Đức lớn cho con cháu mai sau.

Giờ đây, trong giây phút vĩnh biệt này, chúng con như nghe văng vẳng đâu đây tiếng hát của người nhạc sĩ họ Trịnh, mà nghĩ rằng:

Má ........... của chúng con mới ngày nào đó nay cũng hóa thành Huyền thoại. Thành người thiên cổ. Má đi suốt trăm năm trên cõi đời này, và giờ đây Má cũng đã tới Một cõi đi về thanh tịnh cùng với tổ tiên.

Thôi, xin Má hãy ra đi thanh thản. Má lại về sum họp với Ba ở nơi cõi vĩnh hằng.

Chúng con vô cùng thương tiếc kính chào tiễn biệt Má.

Cầu chư Phật gia hộ tiếp dẫn cho linh hồn Má siêu sanh cực lạc.

Nam Mô A Di Đà Phật!

Xin chân thành cảm ơn quý thầy, quý khách, cùng bà con cô bác đã cùng chúng tôi tưởng nhớ, tưởng niệm và hộ niệm trong lễ tiễn đưa Má Lư của chúng tôi về nơi an nghỉ cuối cùng.

Điếu văn tiễn mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng

Thưa Mẹ kính yêu!

Hôm nay là ngày tang lễ của mẹ, con vô cùng đau buồn và xót xa tưởng nhớ đến mẹ. Mới ngày nào mẹ hãy còn ở với chúng con mà nay mẹ đã ra đi vĩnh viễn. Thân thể mẹ nằm kia mà con biết rằng mẹ đã không còn hiện diện trên cõi đời này nữa. Mẹ đã về một cảnh giới thanh cao, một nơi chốn yên nghỉ vĩnh hằng. Dẫu biết rằng kiếp người có hạn, ai ai rồi cũng phải từ giã chốn trần thế và thịt xương rồi cũng trả về cát bụi, nhưng đứng trước ngưỡng cửa tử biệt sinh ly, người đi kẻ ở, nhất là với mẹ và con, với người mẹ hiền kính yêu mà con may mắn được gần gũi, góp phần hầu hạ săn sóc trong bấy lâu nay, lòng dạ con không khỏi khắc khoải quặn đau, tâm tư con không thôi nghẹn ngào thổn thức.

Mẹ ơi, không phải đợi đến bây giờ khi Mẹ đã nằm xuống con mới bồi hồi xúc động với bao hình ảnh về Mẹ. Trong những năm tháng cuối đời của Mẹ, khi được ở gần Mẹ, chứng kiến Mẹ từ lúc còn tương đối khỏe mạnh đến khi suy yếu dần, con đã cố gắng tìm tòi, nhắc nhớ lại trong ký ức tất cả những kỷ niệm mà con có được về Mẹ. Dường như con biết rằng ngày Mẹ rời bỏ chúng con sẽ không xa và con sợ rằng khi không có Mẹ hiện diện trước mặt, con sẽ từ từ quên mất Mẹ. Tuy nhiên, sau khi Mẹ thật sự trút hơi thở cuối cùng, bao nhiêu hình ảnh và kỷ niệm cũ đã trở về đầy ắp trong tâm trí con. Con cũng chẳng cần phải cố gắng, những hình ảnh và kỷ niệm đó hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.

Con nhớ Mẹ xưa mẫu mực hiền từ, vỗ về thương yêu chăm nom nuôi nấng chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ. Mẹ săn sóc chúng con những khi trái gió trở trời, ốm đau bệnh hoạn mà chẳng quản nhọc nhằn. Mẹ yêu thương, uốn nắn, dạy dỗ chúng con khôn lớn lên người mà không mong có ngày báo đáp.Con nhớ Mẹ xưa vất vả sớm chiều, đảm đang chu toàn việc nội trợ, một tay quán xuyến trong ngoài, chịu thương chịu khó đi chợ mỗi ngày, tìm mua thức ăn cẩn thận, nấu nướng ngon lành đầy đủ cho cả nhà để Bố và chúng con yên tâm đi làm đi học, trong khi Mẹ chỉ dùng bữa đạm bạc qua loa. Con nhớ nữa Mẹ xưa tự tay đo đạc, cắt vá khâu may cho chúng con có manh quần tấm áo lành lặn, che ấm thân thể và cho chúng con cảm nhận sự an vui, thích thú trong lòng vì được mặc bộ quần áo mới trên người.

Nhưng không, dù ở hoàn cảnh và thời điểm khó khăn nào, con luôn thấy Mẹ vẫn cố gắng phấn đấu, tập luyện để vượt qua. Hơn nữa, dẫu đau buồn, Mẹ vẫn quan tâm lo lắng, săn sóc, giúp đỡ, cho quà, cho tiền (trích trong số tiền hưu trí ít ỏi của Mẹ) không chỉ cho các cháu, chắt mà còn cả thân bằng quyến thuộc nội ngoại gần xa, hội thiện hoặc những người ngoài có hoàn cảnh ngặt nghèo, đang cơn túng quẫn.

Khi Mẹ còn sức khoẻ, Mẹ không bao giờ để con cháu phải đói khát hay thiếu thốn miếng ăn. Tài nấu ăn ngon và hiếu khách, thương con mến cháu, quí trọng họ hàng của Mẹ, tất cả các bác, các cô chú, anh chị em, con cháu và mọi người thân quen xa gần đều biết và công nhận. Khi Mẹ phải nằm một chỗ trên giường bệnh hay ngồi trên xe lăn, Mẹ vẫn hỏi thăm, lo lắng, bảo ban, chỉ dạy chúng con và các cháu cách ăn ở cư xử cho phải phép. Lúc nào Mẹ cũng để tâm lo lắng cho việc làm việc học, sức khỏe, bệnh tật của từng đứa con đứa cháu. Dường như suốt đời Mẹ, thời gian Mẹ lo cho bản thân Mẹ chẳng có bao nhiêu. Ngược lại, Mẹ dành rất nhiều tâm huyết để quan tâm, thăm hỏi, an ủi, giúp đỡ mọi người xung quanh.

Con xin giữ lại những hình ảnh và tình cảm đẹp đẽ đó trong thâm tâm để luôn tưởng nhớ đến Mẹ, cũng như chúng con đã tưởng nhớ đến Bố. Chúng con kính mong Mẹ yên lòng an nghỉ. Mẹ đã vất vả hy sinh cả đời để các con cháu nên người. Chúng con và các cháu, chắt sẽ nhớ ơn Mẹ, nhớ ơn Bà mãi mãi.

Trong khung cảnh và giờ phút trang nghiêm của ngày tang lễ, con thành kính cầu xin Đức Phật Tổ từ bi, Đức Phật A Di Đà, Đức Quán Thế Âm Bồ Tát, Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát phát ánh nhiếp quang, tiếp độ hương linh của Mẹ được sớm vãng sanh về cảnh giới thanh cao, cảnh giới an lành Tây Phương Cực Lạc.

Kính thưa Mẹ,

Vì nhà con là Tuyết vì bạo bệnh đã mất trước Mẹ hơn hai tháng, con xin được thay mặt nhà con để đọc lên bài thơ mà Tuyết đã làm trong lần mừng sinh nhật Mẹ trước đây, thay lời kính điếu. Bài thơ có tựa là "Kính dâng Bố Mẹ". Bài thơ như sau:

Bao dòng sông đổ dồn về biển cả
Cho phù sa cồn cát đắp dầy thêm
Ru hồn con vào những buổi chiều êm
Là Mẹ đó, một thâm tình diễm tuyệt
Ôi dấu yêu sao đôi vầng Nhật Nguyệt
Nhấc con ra từ địa ngục trần gian
Đưa chúng con vào vùng đất thiên đàng
Đời con sống kể từ giây phút đó
Những đấng nào sinh con lần thứ nhất
Và đấng nào đã cứu sống lần hai
Bố Mẹ ơi, trọn một kiếp trần ai
Con mang nặng khối thâm ân trời biển
Ngày đoàn tụ Bố hiền không còn nữa
Để lòng con tràn ngập nỗi bi ai
Chưa một lần được gọi Bố, con đây
Và Bố muốn sai gì con, cứ bảo
Với chúng con vầng Thái Dương đã tắt
Hơn một lần bóng tối phủ trần gian
Nhưng cuộc đời chưa hẳn đã gian nan
May mắn thay chúng con còn có Mẹ
Được tổ ấm Mẹ hiền luôn ấp ủ
Lũ chúng con sung sướng lớn dần lên
Đã già mà vẫn được Mẹ lo toan
Vẫn chăm sóc như ngày còn bé bỏng
Mẹ ơi, lòng Mẹ cao vời vợi
Rộng lớn như biển cả Thái Bình Dương
Nặng tình con, Mẹ đã phải vấn vương
Trông đàn cháu để con mình kiếm sống
Như đại thụ vươn thêm nhiều chi nhánh
Gia đình ta vẫn trong ấm ngoài êm
Lòng Mẹ hiền vẫn đại lượng vô biên
Ân đức đó chúng con nguyền ghi tạc
Và hôm nay một ngày vui sướng nhất
Từng đàn con lũ lượt rủ về đây
Mừng Mẹ hiền tuổi thọ đã cao dầy
Vẫn vui vẻ vẫn hồng hào tươi tắn
Sung sướng thay đàn con nhiều may mắn
Được bàn tay mềm mại Mẹ ấp yêu
Chúc Mẹ hiền Phúc, Lộc ,Thọ vui nhiều
Và khỏe mãi chờ ngày thăm quê cũ

Kính thưa Mẹ, Mẹ lại đã cao tuổi có thể còn bỡ ngỡ, chưa rõ bước đường, con cầu xin Đức Phật và Chư vị Bồ Tát gia hộ, độ trì cho Mẹ và Tuyết cùng được vãng sanh về cảnh giới thanh tịnh an lành, cảnh giới Tây Phương Cực Lạc mãi mãi.

Con kính bái Mẹ.


Nếu bạn không thấy nội dung bài viết được hiển thị. Vui lòng tải về để xem. Nếu thấy hay thì các bạn đừng quên chia sẻ cho bạn bè nhé!