Kể lại kỉ niệm đáng nhớ nhất với bạn bè của em lớp 6

1. Dàn ý chi tiết 1. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu người bạn của mình và kỉ niệm sâu sắc với người bạn đó 2. Thân bài - Miêu tả, giới thiệu khái quát về ngoại hình và tính cách người bạn của em


Dàn ý chi tiết

1. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu người bạn của mình và kỉ niệm sâu sắc với người bạn đó

2. Thân bài

- Miêu tả, giới thiệu khái quát về ngoại hình và tính cách người bạn của em

+ Bạn ấy có hình dáng như thế nào, gây ấn tượng gì với em?

+ Tính cách bạn ấy như thế nào? Vui vẻ, thân thiện, tốt bụng hay cá tính, nhanh nhẹn

- Tình bạn của em và bạn ấy đã kéo dài bao lâu?

- Kể chi tiết kỉ niệm sâu sắc nhất với bạn của em

+ Kỉ niệm ấy xảy ra vào thời gian nào?

+ Kể hành động của em và bạn thân em về kỉ niệm ấy: ví dụ cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau đội mưa về nhà...

+ Tả khung cảnh về kỉ niệm sâu sắc ấy

+ Cảm xúc của em khi trải qua kỉ niệm ấy.

- Sau kỉ niệm ấy, tình bạn của em có điều gì thay đối không? Gắn bó, thân thiết hơn...

3. Kết bài

- Tình cảm của em dành cho bạn của mình

- Cảm xúc khi nhớ lại kỉ niệm sâu sắc ấy.


Mẫu 1

Những kỷ niệm tuổi học trò luôn là điều thú vị. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất chính là lần em cùng người bạn thân của mình đi chơi vào một ngày mưa năm ngoái.

Hôm ấy, vì có mưa rào đột ngột, nên lớp em được nghỉ tiết thể dục. Thế là em đã cùng bạn thân của mình là Minh Quân đạp xe về nhà. Tuy nhiên, đúng hôm ấy Quân lại quên mang áo mưa theo. Cuối cùng, chúng em đã quyết định là cùng nhau tắm mưa.

Cả hai đứa cởi dép cho vào giỏ xe, rồi mới bắt đầu đạp xe về nhà. Thay vì đi con đường ngắn như hằng ngày, chúng em đã cố tình chọn con đường vòng xa hơn, có băng qua một đoạn đường vắng có dòng suối nhỏ. Lúc đến đó, chúng em còn dừng xe lại, chạy xuống nước và nô đùa. Cảm giác như chúng em đang bé lại, trở về cái thời mà còn chưa phải đến trường. Khi ấy, em và Quân đều còn nhỏ, lén mẹ trốn ra sân tắm mưa. Hôm ấy, cả hai đứa vui lắm. Vừa đùa giỡn vừa cười đùa ầm ĩ như hai đứa ngốc. Mãi khi mưa gần ngớt, chúng em mới trở về nhà.

Hậu quả là cả hai đứa đều bị sốt nhẹ, phải nghỉ học hai hôm liền. Đứa nào cũng bị mẹ mắng cho một trận nhớ đời. Tuy vậy, đó vẫn là kỉ niệm đáng nhớ nhất của chúng em.


Mẫu 2

Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.

Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhụy ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:

-Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!

Quỳnh bĩu môi:

-Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.

Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:

-Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: “Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác”. Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.

Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.


Mẫu 3

Một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất, chính là một kỉ niệm diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước.

Hôm đó, buổi trưa trời mát, em và Khải đã rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh nắng gay gắt, nước sông được cây khế, cây dừa chê rợp mát lạnh, hấp dẫn vô cùng. Vì vậy, chúng em đã lơ là, không khởi động mà ngay lập tức lao xuống dòng nước mát. Trong lúc đang sung sướng bơi lội, em chợt thấy phần bắp chân bị cứng lại. Sau vài giây giật mình, em nhận ra ngay mình đã bị chuột rút. Chao ôi, cơ thể em nhanh chóng mất cân bằng và hai tay em chới với liên tục.

May mắn thay, Khải ở gần đó nhận ra tình hình của em, vội bơi lại để ứng cứu. Vốn hình thể của em to hơn Khải nhiều, nên quá trình gặp khá nhiều khó khăn. Xung quanh lại chẳng có người lớn nào do đang ở giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn kiên trì kéo em vào bờ từng chút, từng chút một. Chờ gần hai mươi phút sau, em và cậu ấy mới vào được bờ. Mặt Khải lúc ấy đỏ bừng vì mệt, thở từng hơi lớn, nhưng vẫn quan tâm xoa chân cho em, nhằm giúp em sớm đỡ hơn. Nhờ có Khải, mà em đã an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó.

Cũng từ hôm ấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em xem cậu ấy như là người anh trai thân thiết nhất của mình.


Mẫu 1

Mẫu 1

“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.

Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.

Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.

Những kỉ niệm về tình bạn thật đúng là chân thành. Nó xuất phát từ trái tim đến với trái tim. Chính vì vậy mà trong thơ ca cũng có câu:

“Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sống giữa tình thương bạn bè”


Mẫu 2

Mẫu 2

Những kỷ niệm của thời học trò luôn đánh dấu những thời khắc thú vị và đáng nhớ. Trong chuỗi ký ức đó, có một sự kiện đặc biệt không thể quên, đó là cuộc phiêu lưu mưa vào một ngày mưa của năm ngoái, khi tôi và người bạn thân của mình, Minh Quân, cùng tỏa sáng.

Ngày đó, do mưa rào bất ngờ, tiết thể dục của lớp tôi đã bị hoãn. Tôi và Quân đã quyết định cùng nhau đạp xe về nhà. Tuy nhiên, vào ngày đó, Quân lại quên mang theo áo mưa. Và điều đó đã định hình cho một cuộc phiêu lưu đầy thú vị. Chúng tôi quyết định tận hưởng cảm giác mưa bằng cách tắm mưa.

Chúng tôi cởi giày dép và đặt chúng vào giỏ xe, sau đó bắt đầu cuộc hành trình trở về nhà. Thay vì lựa chọn con đường ngắn nhất như mọi ngày, chúng tôi quyết định chọn một con đường vòng quanh hơn, đi qua một đoạn đường vắng vẻ với một con suối nhỏ. Tại đó, chúng tôi dừng lại, chạy xuống nước và tận hưởng cảm giác mưa như hai đứa trẻ đang nô đùa trong mưa. Mọi thứ trở nên tươi trẻ hơn, khi chúng tôi thấy mình trở về thời thơ ấu, thời mà chỉ cần tới sân tắm mưa mà không cần suy nghĩ nhiều. Chúng tôi cười đùa vui vẻ, quên mất mọi lo âu, như hai đứa trẻ ngốc nghếch. Chỉ khi mưa dần ngớt, chúng tôi mới rời khỏi đó và trở về nhà.

Tuy cái kết của cuộc phiêu lưu mưa đó là cả hai chúng tôi đều phải nghỉ học hai ngày do sốt nhẹ và bị mắng từ mẹ, nhưng đó vẫn là một kỷ niệm đáng nhớ nhất trong tình bạn của chúng tôi.


Mẫu 3

Trong hành trình trưởng thành, đồng hành cùng mỗi người không chỉ là gia đình mà còn có cả những người bạn Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi buồn.Mỗi người bạn lại để lại trong trái tim ta những kỉ niệm khác nhau.Và điều khó quên nhất chắc có lẽ là những kỉ niệm mà chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với người bạn thân.

Đó là kỉ niệm về Quỳnh – người bạn ngồi cùng bàn với em. Em và Quỳnh chơi rất thân với nhau, luôn giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Gần cuối năm học năm ấy, em bị đau ruột thừa, nhập viện trong một thời gian dài nên phải nghỉ học hàng tuần liền không thể đến trường. Bài học trên lớp đều bỏ dở.

Một hôm cô giáo chủ nhiệm gọi điện cho mẹ em bảo cần nhờ các bạn chép bài cho để khi quay lại học không bị bỡ ngỡ. Nhưng mẹ và em suy nghĩ một hồi cũng không biết phải nhờ ai. Em lo lắng trước kỳ thi sắp tới sau khi ra viện. Nhà em ở tận làng cách trường học rất xa, lại không gần nhà bạn nào trong lớp.

Bất ngờ, tối hôm ấy em thấy Quỳnh khoác áo mưa, lặn lội đạp xe đến bệnh viện. Thì ra bạn ấy chủ động nhận ghi chép bài cho em, muốn giúp đỡ em học tập. Nhà Quỳnh ở khá xa nhà em nên mẹ em lo lắng hỏi:

-Cháu đi như vậy bố mẹ có biết không?

-Dạ, cháu xin phép bố mẹ rồi ạ. Bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu giúp đỡ bạn. Quỳnh lễ phép thưa.

Sau đó, mẹ dặn hai đứa chúng em ở đây chờ mẹ một lát mẹ về lấy sách vở. Quỳnh hỏi thăm vết mổ của em rồi giảng lại cho em bài học sáng nay ở lớp. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô bạn bé nhỏ đi đi lại lại phòng bệnh hôm ấy, vừa đi vừa giảng bài, lưu loát như cô giáo giảng vậy. Suốt thời gian em nghỉ học nằm lại bệnh viện để theo dõi, ngày nào Quỳnh cũng đến với em . 

Nhờ Quỳnh , em dần lấp đầy kiến thức mà mình bị hổng và dần cảm thấy tự tin hơn trước kì kiểm tra sắp tới. Rồi có một hôm em và Quỳnh hẹn nhau ôn thi buổi cuối vì còn một vài chỗ tôi chưa hiểu nhưng lại rất quan trọng, trời mưa to tầm tã. em cứ nghĩ rằng Quỳnh sẽ không tới đâu bởi chẳng ai dại gì mà ra ngoài đường vào ngày mưa gió như vậy. em hơi buồn vì có một vài chỗ chưa hiểu nhưng ngày thi lại cận kề sắp tới, vậy mà Quỳnh lại xuất hiện trước cổng nhà trong bộ áo mưa ướt sũng làm em vừa mừng vừa lo.

em đưa khăn cho Quỳnh lau và bảo cậu thay bộ quần áo mới vì sợ cậu dính nước mưa sẽ bị ốm. Lúc em hỏi vì sao thời tiết xấu như vậy cậu vẫn tới nhà em thì Quỳnh nói với em rằng đã hứa với em sẽ giúp tôi ôn thi thì nhất định cậu sẽ giữ lời. Trời mưa to như vậy, đường tới nhà em lại xa mà cậu vẫn đến khiến tôi cảm động vô cùng. Hôm đó Quỳnh giúp em ôn bài tới tận khuya và cậu ngủ lại nhà tôi. Chúng em hứa cùng nhau ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao. em thầm cảm ơn cậu vô cùng, vì nhờ có Quỳnh giúp em học mà kỳ thi của em kết thúc tốt đẹp và đạt kết quả cao.

Mẹ em nói với em rằng:

-Quỳnh là một cô bé ngoan, một người bạn tốt. Con phải ghi nhớ những gì bạn ấy đã giúp đỡ mình.

Em hiểu lời dặn của mẹ, càng hiểu hơn tình cảm của cô bạn tốt bụng. Sau lần ấy, chúng em càng trở nên thân thiết với nhau hơn, luôn cố gắng cùng nhau học tập tiến bộ.

Tình bạn sẽ rất đẹp một khi mỗi người luôn luôn có suy nghĩ yêu thương, trân trọng bạn của mình. Thời gian sẽ trôi qua nhanh mà không thể chậm lại hay dừng lại, sẽ không đợi bất kì ai, bất kì điều gì. Chính vì vậy mỗi chúng ta cần phải biết quý trọng tình bạn, để cho tình bạn luôn được giữ vững, luôn luôn đẹp mãi trong lòng mỗi người. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được kỷ niệm ngày hôm đó, nhờ có Quỳnh mà những năm tháng trung học của tôi trở nên thật đẹp, thật hồn nhiên và trong sáng.