Hãy viết bài giới thiệu cuốn sách Tốt tô chan bên cửa sổ lớp 8

1. Mở bài Nêu tên cuốn sách và lí do em giới thiệu cuốn sách tới người nghe.


Dàn ý chi tiết

1. Mở bài

Nêu tên cuốn sách và lí do em giới thiệu cuốn sách tới người nghe.

2. Thân bài: Trình bày những thông tin quan trọng về cuốn sách (tác giả, năm xuất bản, nội dung của tác phẩm, một vài nét nổi bật về nghệ thuật, sự đón nhận của độc giả,…)

  • Tiêu đề và cách thiết kế bìa nhẹ nhàng

  • "Totto-chan bên cửa sổ" mang trong mình một thông điệp tích cực về giáo dục, một phương pháp dạy học xuất phát từ tấm lòng chân thành và sự tự nhiên.

  • Qua cuốn sách, bạn đọc không phải không cảm động bằng những tình tiết chân thật, ngôn từ thân thiện, ấm áp đồng thời còn là sự chân thành và am hiểu tâm lý của Totochan đã cho chúng ta hiểu hơn thế giới quan đầy màu sắc của con trẻ, làm cho ta ao ước quay về thời ấu thơ. Thông qua đó, thông điệp tác giả muốn gửi đến bạn đọc - nên để con trẻ tự do phát triển theo sở thích, theo hướng mà chúng chọn  đồng thời kết hợp với sự theo dõi, dạy dỗ của giáo dục nhà trường, giáo dục gia đình thì mới phát triển hoàn hảo, đúng đắn để có định hướng tốt cho thế hệ sau này.

3. Kết bài: Nêu cảm nghĩ, đánh giá của em về cuốn sách, khích lệ người nghe tìm đọc.

- Cuốn sách đã để lại trong người đọc những ấn tượng rất đẹp về các nhân vật nổi bật trong truyện và những thú vị của suy nghĩ con trẻ.


Mẫu 1

Cuốn sách là cuốn tự truyện với những kỉ niệm ngọt ngào hạnh phúc  của Tetsukô về ngôi trường Tiểu học Tômôe và thầy hiệu trưởng Sosaku  Kobayasi. Chúng ta có thể thấy được nội dung của cuốn sách ngay lời đề tựa “Để tượng niệm thầy giáo Sosaku Kobayasi”.

Trong cuốn sách này ta  ấn tượng nhất câu của thầy hiệu trưởng "Có mắt, nhưng không nhìn thấy vẻ đẹp; có tai, nhưng không nghe được âm nhạc; có óc, nhưng không nhận ra chân lý; có trái tim, nhưng không bao giờ rung động, và do đó không bao giờ rực cháy. Thầy hiệu trưởng nói đó là những điều đáng sợ." Hy vọng là các con không rơi vào những điều đáng sợ như thầy hiệu trưởng đã nói. Hy vọng là mỗi ngôi trường đều là một nơi hạnh phúc để đứa trẻ sống và tận hưởng, trân trọng từng phút giây đáng quý. Hy vọng mỗi ngày đến trường đều là một ngày vui và mỗi học sinh không có áp lực nào, để: mỉm cười trước một bông hoa mới nở, hào hứng khi nghe được một tiếng chim hót, nhận thức được những điều đúng đắn và rung động, yêu thương mọi điều đẹp đẽ trong cuộc sống này.

Các bạn hãy tìm đọc cuốn sách "Tottô-chan bên cửa sổ nhé!

Bài siêu ngắn mẫu 2:

Cuốn sách “Tôt – tô chan co bé bên cửa sổ ” được xuất bản đầu tiên năm 1981, cuốn sách được đón nhận từ độc giả nhiều lứa tuổi. Ở khắp nơi trên thế giới, “Tot - to-chan cô bé bên cửa sổ” được đón nhận như là truyện đối với các em thiếu nhi, sách tham khảo đối với các phụ huynh học sinh, tài liệu sư phạm đối với các nhà giáo. Ở Nhật Bản, một số chương trong cuốn sách còn được đưa vào nội dung của sách giáo khoa.  Ấn bản hôm nay CLB giới thiệu với các bạn được xuất bản năm 2016, dày 254 trang với khổ 13 x 21cm do nhà xuất bản Văn hóa thông tin ấn hành. Cuốn sách đã được dịch ra nhiều thứ tiếng.

Qua cuốn sách, bạn đọc không phải không cảm động bằng những tình tiết chân thật, ngôn từ thân thiện, ấm áp đồng thời còn là sự chân thành và am hiểu tâm lý của Totochan đã cho chúng ta hiểu hơn thế giới quan đầy màu sắc của con trẻ, làm cho ta ao ước quay về thời ấu thơ. Thông qua đó, thông điệp tác giả muốn gửi đến bạn đọc - nên để con trẻ tự do phát triển theo sở thích, theo hướng mà chúng chọn  đồng thời kết hợp với sự theo dõi, dạy dỗ của giáo dục nhà trường, giáo dục gia đình thì mới phát triển hoàn hảo, đúng đắn để có định hướng tốt cho thế hệ  sau này.

Bài siêu ngắn mẫu 3:

Totto-chan bên cửa sổ có thể coi như hồi ức thời thơ ấu của bà Kuroyanagi Tetsuko, một câu chuyện thật về một ngôi trường Tomoe có thật và thầy hiệu trưởng Kobayashi Sosaku là một con người có thật, thế mà người đọc sách lại có cảm tưởng như bước vào một giấc mơ. 

Nếu ai đó hỏi rằng: “Bạn hãy nói lên cảm nhận của bạn về cuốn sách một cách ngắn gọn nhất?”, tôi sẽ trả lời rằng: “Đáng yêu!”. Từ văn phong giản dị, từ hình vẽ minh họ̣a ngộ nghĩnh, từ những lời đối thoại hồn nhiên, từ ngôi trường “trên những toa tàu Tô-mô-e” đến những nhân vật trong truyện: Totto-chan, thầy Kô-ba-y-a-si, con Rốc-ky, cậu bé Ka-ha-sa-ki, cậu bé bại liệt Y-o-sa-ki-chan… Tất thảy đều rất đáng yêu, khiến người đọc thương mến và trân trọng. Một bức tranh thu nhỏ về cuộc sống, cũng có những niềm vui lẫn sự mất mát, nhưng dưới góc nhìn hồn nhiên, lạc quan của Totto-chan, cả câu chuyện trở nên ấm áp và tràn đầy tin tưởng. Cuốn truyện kết thúc bằng cảnh ngôi trường Tô-mô-e bị thiêu cháy vì bom đạn chiến tranh đã làm không ít người phải khóc, nhưng dường như ai nấy đều tin tưởng rằng sẽ lại có một ngôi trường Tô-mô-e khác mọc lên, trường Tô-mô-e sẽ còn sống mãi trong tâm tưởng của mọi người.

Cuốn sách đã để lại trong người đọc những ấn tượng rất đẹp về các nhân vật nổi bật trong truyện và những thú vị của suy nghĩ con trẻ.


Mẫu 1

Cuốn tự truyện kể về tuổi thơ của tác giả, nhà văn Kuroyanagi Tetsuko, được viết theo thể tản văn với các chương ngắn, trong truyện không có nhân vật xấu. Ngôi trường Tomoe trong truyện mà nhiều độc giả ngỡ là chỉ có trong mơ, thực ra là một ngôi trường có thật do nhà cải cách giáo dục Sosaku Kobayashi thành lập năm 1937. Năm 1944, khi Chiến tranh Thế giới thứ hai sắp kết thúc, ngôi trường đã bị máy bay ném bom tàn phá nặng nề đến nỗi không thể phục hồi. Dù ngoài đời chỉ tồn tại trong 7 năm ngắn ngủi, ngôi trường đã trở nên vĩnh cửu khi được chính Totto-chan, hay nhà văn Kuroyanagi Tetsuko ngoài đời, chuyển thành hình tượng văn học trong cuốn tự truyện Totto-chan bên cửa sổ, ra mắt năm 1981.

Mới vào lớp 1, Totto-chan đã bị thôi học ở trường tiểu học vì em quá năng động và lạ lùng so với các bạn. Mẹ của Totto-chan biết ngôi trường bình thường không thể hiểu được con gái, bà liền xin cho em vào học tại Tomoe Gakuen (Trường Tomoe) của thầy hiệu trưởng Kobayashi Sosaku. Đây là một ngôi trường có lớp học là những toa tàu cũ, cả trường chỉ có năm mươi học sinh, ai cũng đặc biệt như Totto-chan, thậm chí có cả những em bị khuyết tật. Mặc dù có  những trở ngại và khác biệt tính cách, nhưng các học sinh ở Tomoe đều hoà hợp với nhau như anh em. Thầy hiệu trưởng Kobayashi tôn trọng đứa trẻ của mình, luôn để chúng tự do phát huy cá tính, khả năng bẩm sinh. Ở Tomoe không có thời khoá biểu nhất định, học sinh thích học môn gì nhất thì cứ tự học môn đó trước và những môn không thích thì học sau cùng.

Các thầy cô sẽ làm nhiệm vụ hướng dẫn các em khi cần và cho bài tập. Nhà trường còn tổ chức cắm trại, đi du lịch cho các em được mở mang tầm mắt, gần gũi với thiên nhiên. Nhờ sự giáo dục phi thường ấy, học sinh ở trường Tomoe đều trở thành những cá nhân xuất sắc, thành đạt trong xã hội.

Totto-chan bên cửa sổ là những dòng suy nghĩ buồn man mác về thuở ấu thơ, là nỗi tiếc nuối cho một nền giáo dục Tomoe tuyệt vời đã qua, và cũng đơn giản chỉ là để thể hiện sự ghẻ lạnh của mọi người đối với một cô bé hiếu động, nghịch ngợm. Bên cửa sổ là một cách chơi chữ ẩn dụ về những định kiến mà xã hội áp lên một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi. Cô nhóc luôn bị xa lánh, cảm giác lưng chừng bên rìa, rất có thể bị bay ra ngoài nếu không được ai đỡ.

Trẻ em như tờ giấy trắng, đúng ra những điều ngây thơ, thực thà nhất đó phải được lưu giữ lại mới phải. Còn người lớn thì vẫn cứ mải mê, muốn uốn nắn mọi thứ theo ý mình. “Chẳng có gì tuyệt diệu hơn là để các em thỏa sức chơi đùa và được tự do thổ lộ những tâm tư tình cảm hồn nhiên, ngộ nghĩnh của mình. Đừng bao giờ ngăn cản chúng nhé! Bởi trong mỗi chúng ta đã từng có một thời như thế cơ mà!”

Cách giáo dục của thầy Kobayashi là một giấc mơ, nhưng đáng tiếc giấc mơ Tomoe đã không thành hiện thực bởi khói lửa chiến tranh vùi lấp. Những gì mà thầy Kobayashi để lại là một người đi tiên phong trong công cuộc cách mạng giáo dục bằng tình yêu và sự chân thành. Người lớn nên biết lắng nghe ý kiến của trẻ con, và tới thời điểm này điều đó vẫn là một khái niệm hoang đường, chủ trương giáo dục cưỡng chế đang ngày càng lộ ra những yếu điểm khó tránh.

Sau hơn 30 năm giấc mơ Tomoe vẫn bất diệt, làm sao có thể tìm lại được một hiệu trưởng như thầy Kobayashi? Một người có thể ngồi bốn tiếng đồng hồ để nghe Totto-chan kể chuyện, lắng nghe những lời đơn giản nhất dù đó chỉ như những tiếng thầm thì.

Ông luôn đánh giá mỗi đứa trẻ theo góc độ riêng, với những ưu - nhược điểm rõ ràng, cụ thể nhất. Dù có theo đuổi quy ước nào đi chăng nữa, trái tim vẫn cần phải làm những điều yêu thích, được tự do sống với đam mê. Tất cả những lý do trên đủ khiến thầy Kobayashi trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết.

Cuốn sách gợi mở về những góc nhìn vô tư, bình dị nhất của tuổi thơ. Khi các em được thoải mái chơi đùa học tập không bị áp lực dưới mọi sự kìm kẹp nào. Totto-chan đã nhắc nhở hàng triệu người Nhật Bản về một nền giáo dục mà trẻ con hằng mong ước, nhưng đáng tiếc giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ.


Mẫu 2

“Totto-chan bên cửa sổ" là một tác phẩm được chấp bút bởi nhà văn thiếu nhi Kuroyanagi Tetsuko. Sau khi xuất bản lần đầu vào năm 1981, cuốn sách đã gây được tiếng vang lớn không chỉ tại Nhật Bản mà còn trên toàn thế giới. Cuốn sách được nhiều thế hệ trẻ em yêu thích và được dịch ra 33 thứ tiếng khác nhau. Khi bản tiếng Anh của Totto-chan xuất bản tại Mỹ, tờ “The New York Times” đã đăng liền hai bài giới thiệu trọn trang, một vinh dự hầu như không tác phẩm nào có được. Cô bé Totto-chan hiếu động và hay tò mò, năng động và lạ lùng so với bạn bè cùng lứa. Chính vì thế em bị thôi học ở trường Tiểu học. Mẹ em đành phải gửi em đến Trường Tomoe. Đây là một ngôi trường kỳ lạ với lớp học là những toa tàu cũ, cả trường chỉ có 50 học sinh. Những học sinh ở đây ai cũng đều đặc biệt. Ngôi trường “kì lạ” này cùng với những phương pháp dạy tiến bộ của thầy Kobayashi đã giúp Totto-chan và những học sinh ở đây được tự do phát triển và khám phá được những khả năng của bản thân. Cuốn sách khắc họa tình thầy trò đáng kính, tình bạn đáng quý và con người Nhật Bản ám ảnh với Thế Chiến II. “Totto-chan bên cửa sổ” không chỉ là những bài học của người thầy vĩ đại Kobayashi mà còn là cách học tập cái tốt lẫn nhau của con người, sự gần gũi của con người và thiên nhiên.

Totto-chan, Totto-chan,... em có tất cả những gì mà độc giả chúng tôi mong muốn : sự tự do và hồn nhiên. Mặc dù bị mọi người đánh giá là hư hỏng nhưng không vì thế mà cô bé tự ti, tự bó mình vào những cái khuôn do người khác đặt ra. Em vẫn vui tươi làm những gì khiến mình hạnh phúc. Em sẵn sàng chia sẻ niềm vui của mình với người khác. Em hạnh phúc, em yêu đời, em mặc kệ những định kiến của mọi người. Tự do như thế, mấy ai có được?

 Để có một Totto-chan như thế thì không thể không nói đến công lao của mẹ bé. Có một lần Totto-chan nói dối mẹ về cái váy bị rách rằng đó là một tai nạn (nhưng thật ra là do cô bé nghịch ngợm chui qua hàng rào) thế mà mẹ bé lại không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui vì Totto-chan biết lo lắng, suy nghĩ.Chính sự khác biệt trong suy nghĩ so với số đông của mẹ bé đã giúp Totto-chan luôn tự do, vui tươi và mở ra cuộc gặp định mệnh giữa Totto-chan và thầy Kobayashi.

 Quả không ngoa nếu nói thầy Kobayashi là một nhà giáo dục đi trước thời đại. Thầy khuyến khích các em tự do khám phá thế giới chung quanh. Thầy đề cao những kĩ năng thực tiễn hơn là chỉ chăm chăm vào kiến thức. Thầy không chỉ là một thầy hiệu trưởng có tâm mà còn là một người bạn thân thiết của học sinh trường Tomoe.

 “Hãy để các em phát triển tự nhiên.Đừng cản trở khát vọng của các em. Ước mơ của các em lớn hơn mơ ước của các thầy cô nữa". Phương pháp giáo dục của thầy đến tận bây giờ vẫn là phương pháp lý tưởng mà chúng ta đang theo đuổi.

Một trong những phương pháp dạy của thầy Kobayashi mà tôi thích nhất chính là gần gũi với thiên nhiên. Những buổi ngoại khóa ngoài trời của trường Tomoe, những lần lấy thiên nhiên làm thi hứng,...giúp học sinh yêu quý thiên nhiên như một người bạn. Khi con người cùng hòa hợpvới thiên nhiên, tâm sẽ thấy thanh tịnh, bao muộn phiền sẽ nhanh tan biến...Tìm đến thiên nhiên như một liệu pháp an thần sẽ tốt hơn nhiều việc cứ up status lên mạng xã hội. Đọc Totto-chan mới thấy cuộc sống không gắn liền với những công nghệ mới thật thoải mái làm sao. Tách trà “Totto-chan bên cửa sổ”tựa một chốn tìm về thời quá khứ xa xăm khi chúng ta giao tiếp với nhau chẳng còn qua smartphone mà qua cốc nước, bữa ăn.

 Chỉ khi có những đứa trẻ như Totto-chan được nhiều người chấp nhận, chỉ khi có những bậc phụ huynh có suy nghĩ như mẹ Totto-chan và chỉ khi có những nhà giáo dục có tâm và dám đối mặt với thách thức như thầy Kobayashi thì khi ấy mới ngày càng có nhiều ngôi trường như Tomoe xuất hiện. Và cũng khi ấy ta mới tiếp cận được phương pháp giáo dục tiến bộ mà chúng ta hằng mong ước. “Totto-chan bên cửa sổ” không chỉ là một tác phẩm văn học dành cho trẻ nhỏ mà ẩn chứa sâu bên trong là những triết lí sâu sắc. Và thật bất ngờ khi “Totto-chan bên cửa sổ” là một cuốn tự truyện dựa trên chính câu chuyện tuổi thơ của tác giả. Ta có quyền và cơ sở để tin rằng sẽ gặp lại Totto-chan ở hiện thực cuộc sống.

 Đây là một cuốn sách hoàn toàn xứng đáng để mọi người dừng mắt đọc nó và học được nhiều bài học giá trị về cuộc sống xung quanh.


Mẫu 3

“Totto-chan bên cửa sổ" là một tác phẩm được chấp bút bởi nhà văn thiếu nhi Kuroyanagi Tetsuko. Sau khi xuất bản lần đầu vào năm 1981, cuốn sách đã gây được tiếng vang lớn không chỉ tại Nhật Bản mà còn trên toàn thế giới. Cuốn sách được nhiều thế hệ trẻ em yêu thích và đượ cdịch ra 33 thứ tiếng khác nhau. Khi bản tiếng Anh của Totto-chan xuất bản tại Mỹ, tờ “The New York Times” đã đăng liền hai bài giới thiệu trọn trang, một vinh dự hầu như không tác phẩm nào có được. Đấy là những gì tôi biết khi đọc xong cuốn sách.

Lần đầu tiên gặp bạn ấy, tôi bị thu hút bởi cái tên ngộ nghĩnh và bìa sách vô cùng đáng yêu. Khi biết bạn ấy do nhà xuất bản Nhã Nam phát hành thì tôi không ngần ngại mua về. Những quyển sách của Nhã Nam luôn làm tôi hài lòng về thiết kế và nội dung. “Totto-chan bên cửa sổ” dày khoảng 355 trang, khổ 14×19cm. Đặc biệt còn có thêm những bức tranh minh họa màu của họa sĩ Nhật Bản Iwasaki Chihiro. Những điều ấy đã làm tôi “gục ngã” trước bạn ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và quyết định mang bạn ấy về nhà.

Cô bé Totto-chan hiếu động và hay tò mò, năng động và lạ lùng so với bạn bè cùng lứa. Chính vì thế em bị thôi học ở trường Tiểu học. Mẹ em đành phải gửi em đến Trường Tomoe. Đây là một ngôi trường kỳ lạ với lớp học là những toa tàu cũ, cả trường chỉ có 50 học sinh. Những học sinh ở đây ai cũng đều đặc biệt. Ngôi trường “kì lạ” này cùng với những phương pháp dạy tiến bộ của thầy Kobayashi đã giúp Totto-chan và những học sinh ở đây được tự do phát triển và khám phá được những khả năng của bản thân. Cuốn sách khắc họa tình thầy trò đáng kính, tình bạn đáng quý và con người Nhật Bản ám ảnh với Thế Chiến II. “Totto-chan bên cửa sổ” không chỉ là những bài học của người thầy vĩ đại Kobayashi mà còn là cách học tập cái tốt lẫn nhau của con người, sự gần gũi của con người và thiên nhiên.

Totto-chan, Totto-chan,... em có tất cả những gì mà tôi mong muốn : sự tự do và hồn nhiên. Mặc dù bị mọi người đánh giá là hư hỏng nhưng không vì thế mà cô bé tự ti, tự bó mình vào những cái khuôn do ngườikhác đặt ra. Em vẫn vui tươi làm những gì khiến mình hạnh phúc. Em sẵn sàng chia sẻ niềm vui của mình với người khác. Em hạnh phúc, em yêu đời, em mặc kệ những định kiến của mọi người. Tự do như thế, mấy ai có được?

Để có một Totto-chan như thế thì không thể không nói đến công lao của mẹ bé. Tôi chợt nhớ đến người mẹ của nhà bác học Thomas Edison, mặc dù con mình bị xem là một đứa lập dị nhưng bà không không bao giờ trách mắng mà ngược lại luôn bên cạnh ủng hộ con trai mình. Cả hai bà mẹ đều sát cánh bên đứa con của họ và không bao giờ tỏ ra buồn rầu, thất vọng.Có một lần Totto-chan nói dối mẹ về cái váy bị rách rằng đó là một tai nạn (nhưng thật ra là do cô bé nghịch ngợm chui qua hàng rào) thế mà mẹ bé lại không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui vì Totto-chan biết lo lắng, suy nghĩ.Chính sự khác biệt trong suy nghĩ so với số đông của mẹ bé đã giúp Totto-chan luôn tự do, vui tươi và mở ra cuộc gặp định mệnh giữa Totto-chan và thầy Kobayashi.

Quả không ngoa nếu nói thầy Kobayashi là mộtnhà giáo dục đi trước thời đại. Thầy khuyến khích các em tự do khám phá thế giới chung quanh. Thầy đề cao những kĩ năng thực tiễn hơn là chỉ chăm chăm vào kiến thức. Thầy không chỉ là một thầy hiệu trưởng có tâm mà còn là một người bạn thân thiết của học sinh trường Tomoe. “Hãy để các em phát triển tự nhiên.Đừng cản trở khát vọng của các em. Ước mơ của các em lớn hơn mơ ước của các thầy cô nữa". Phương pháp giáo dục của thầy đến tận bây giờ vẫn là phương pháp lý tưởng mà chúng ta đang theo đuổi.

Tôi của trước và sau khi đọc Totto-chan khácbiệt lớn nhất chính là suy nghĩ được giải phóng. Cô bé Totto-chan truyền đến cảm hứng sống tự do, tích cực và nhiệt huyết. Ngẫm nghĩ lại, bản thân thường ghét những nguyên tắc bó buộc, khuôn khổ chật hẹp nhưng lại quên mất chính mình đang tự đặt mình vào đó. Và có lẽ vì thế nên bản thân luôn mang đôi mắt khắt khe nhìn cuộc sống. Kì thực, việc quá để ý đến ánh nhìn xung quanh vô tình ngăn cản sự phát triển của cá nhân. Tại sao phải e dè sợ hãi khi làm những điều khiến mình hạnh phúc? Tại sao phải lo lắng về cái nhìn của ai đó? Thật vô lí khi tôi ném cho đời đôi mắt khắt khe nhưng lại muốn đời nhìn tôi với đôi mắt dễ chịu. Kì lạ thật, kì lạ thật, cứ đơn giản như Totto-chan, cứ đơn giản là chính mình không phải tốt hơn sao?. Chẳng phải điều mà chúng ta mong muốn nhất là hạnh phúc bản thân sao, cớ gì lại tự mình làm mình ngột ngạt?

Vốn dĩ biết rằng cuộc sống muôn vàn màu sắc nhưng trước đây tôi lại cứ khăng khăng nhìn đời qua một lăng kính. Khi gặp được Totto-chan, mẹ cô bé và thầy Kobayashi tôi mới chợt nhận ra rằng chẳng có vấnđề nào không thể giải quyết được, chỉ là bản thân không chịu nhìn theo hướng khác. Có bao giờ mẹ Totto-chan tuyệt vọng về con đứa con gái của mình? Họ không phải là những con người mang tư tưởng số đông, họ luôn cố gắng nhìn mọi thứ theo hướng tích cực. Cùng một bầu trời tại sao người thì lại thấy màn đêm tăm tối, người thì lại thấy lấp lánh những vì sao? Việc nhìn nhận mọi thứ cũng mộtphần thể hiện cách suy nghĩ ở mỗi người. Cuộc sống luôn tồn tại nhiều sắc thái khác nhau, tôi phải mở đôi mắt và tấm lòng để đón nhận bao điều lí thú.

Một trong những phương pháp dạy của thầy Kobayashi mà tôi thích nhất chính là gần gũi với thiên nhiên. Những buổi ngoại khóa ngoài trời của trường Tomoe, những lần lấy thiên nhiên làm thi hứng,...giúp học sinh yêu quý thiên nhiên như một người bạn. Khi con người cùng hòa hợpvới thiên nhiên, tâm sẽ thấy thanh tịnh, bao muộn phiền sẽ nhanh tan biến...Tìm đến thiên nhiên như một liệu pháp an thần sẽ tốt hơn nhiều việc cứ up status lên mạng xã hội. Đọc Totto-chan mới thấy cuộc sống không gắn liền với những công nghệ mới thật thoải mái làm sao. Tách trà “Totto-chan bên cửa sổ”tựa một chốn tìm về thời quá khứ xa xăm khi chúng ta giao tiếp với nhau chẳng còn qua smartphone mà qua cốc nước, bữa ăn.

Chỉ khi có những đứa trẻ như Totto-chan được nhiều người chấp nhận, chỉ khi có những bậc phụ huynh có suy nghĩ như mẹ Totto-chan và chỉ khi có những nhà giáo dục có tâm và dám đối mặt với thách thức như thầy Kobayashi thì khi ấy mới ngày càng có nhiều ngôi trường như Tomoe xuất hiện. Và cũng khi ấy ta mới tiếp cận được phương pháp giáo dục tiến bộ mà chúng ta hằng mong ước. “Totto-chan bên cửa sổ” không chỉ là một tác phẩm văn học dành cho trẻ nhỏ mà ẩn chứa sâu bên trong là những triết lí sâu sắc. Và thật bất ngờ khi “Totto-chan bên cửa sổ” là một cuốn tự truyện dựa trên chính câu chuyện tuổi thơ của tác giả. Ta có quyền và cơ sở để tin rằng sẽ gặp lại Totto-chan ở hiện thực cuộc sống.



Bài giải liên quan

Từ khóa phổ biến