Nền văn học Cách mạng của chúng ta từ năm 1930 trở đi đã mang một sắc thái khác hẳn trước đó. Văn học tiến bộ không ưa khóc than ủy mị không trốn tránh vào tháp ngà nghệ thuật. Các nhà văn, nhà thơ đã có một nhận thức mới và họ đã tích cực tham gia vào cuộc đấu tranh chung của dân tộc. Họ đã sử dụng câu văn, lời thơ của mình làm vũ khí chiến đấu.
Ý kiến trên rất bao quát nhưng cũng đưa ra đưực một khía cạnh mà nghệ thuật đòi hỏi: phong cách. Trong văn đàn Việt Nam, nói về phong cách có lẽ không ai có thể qua được Nam Cao và Nguyễn Tuân - hai tác giả truyện ngắn đặc sắc.