Thư viện trường em có một bức ảnh Bác Hồ lồng khung kính rất đẹp. Trong ảnh, Bác Hồ đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế mây.
Ông nội kể rằng: cây đa đó đã đứng canh cho làng ta suốt hai thế kỉ, kể từ khi xây dựng đình làng. Trải qua bao năm tháng, cây đa vẫn đứng sừng sững và vững chãi với trời đất quê hương.
Tháng giêng mưa phùn, xoan mọc lá tua tủa. Lá xoan xanh ngát, xoè ra như những bàn tay mềm mại. Tháng hai, hoa xoan nở, với vô vàn bông nhỏ kết thành chùm.
Đầu tháng Giêng, trong tiết mưa xuân, cam nảy nụ chúm chím bằng hạt đỗ. Nụ cam màu trắng ngà pha thêm sắc tím. Mỗi bông hoa khi nở ra là một ngôi sao năm cánh nhỏ tí hon, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Ngay cạnh vườn rau, mẹ trồng hai cây chanh: một cây chanh ta và một cây chanh đào. Mùa xuân, chanh bắt đầu đơm hoa. Những chùm hoa nhỏ xíu, trắng ngần tỏa hương ngát dịu cả khu vườn.
Quýt cùng họ với cam, chanh. Chúng nở hoa vào mùa xuân với những chùm trắng ngà, thơm phức.
Mẹ của bé An là cô Thanh, một người phụ nữ có tấm lòng nhân ái và giàu tình yêu thương. Cô Thanh là y tá ở trạm y tế xã.
Đoạn văn tả bé Hà.Cô Viên bị tai nạn giao thông. Cô qua đời khi mới 25 tuổi, để lại một đứa con gái mới 6 tháng tuổi, tên là Hà.
Sân nhà em khá rộng, được lát bằng gạch vuông Bát Tràng. Mỗi buổi sáng và khi chiều về, em và chị Thảo lại thay nhau quét nên sân nên lúc nào ngôi nhà cũng sạch sẽ.
Phía trước sân là mảnh vườn bố mẹ trồng rau, cam, chanh... bốn mùa xanh tốt. Góc sân là bể nước và giàn bí, giàn bầu.
Khi bóng chiều vàng thẫm sân trường thì một hồi trống dài nổi lên. Học sinh xếp sách vở, đồ dùng học tập vào cặp rồi ra về. Cửa sổ, cửa ra vào của các lớp được đóng lại.
Xuân Bình là một ngôi làng thuần nông, đó cũng là nơi che chở cho gia đình em từ bao thế hệ nay. Xung quanh làng là những cánh đồng xanh bát ngát quanh năm.
Năm 2008, gia đình em chuyển đến ngõ phố Yên Hoà, thuộc Quận Cầu Giấy, Hà Nội. Đường phố Yên Hoà hẹp, chỉ rộng độ ba mét. Không có những biệt thự, những nhà cao tầng,
Trên con đường đi tắt qua đồng Áng lúa xanh rì bát ngát. Có chim én đưa thoi về mùa xuân và cò trắng bay lượn vào tháng mười.
Quê ngoại em ở làng Sậu, bốn mùa bát ngát lúa xanh. Con đường chạy qua đồng lúa mềm mại như dải lụa. Sau những cơn mưa xuân, lúa thì con gái xanh ngắt một màu, vươn lên phơi phới.
Những ngày giữa tháng năm, lúc gà gáy sáng, cả làng Bồng chuyển động. Xe công nông nổ máy kêu phành phạch. Tiếng người gọi nhau í ới ở xóm dưới làng trên hoà cùng tiếng gà gáy le te, tiếng lợn kêu ủn ỉn đòi ăn.
Thế là mùa xuân tươi đẹp đã tới. Đàn chim én từ đâu rủ nhau về, bay lượn khắp bầu trời. Chúng cất cao tiếng hót đón chào mùa xuân. Thoảng trong bầu không khí trong lành, làn mưa bụi quyện theo hoa xoan tím lớp lớp rơi đầy ngõ.
Xuân sang, đất trời được thay chiếc áo mới sáng sủa, đẹp đẽ. Cũng vì lẽ đó mà mùa xuân có biết bao nhiêu ngày hội lớn.
Đoạn văn tả cảnh mùa hè.Em yêu mùa hè hơn tất cả các mùa khác trong năm.Cái nắng mùa hè rực rỡ. Em được cùng các bạn ra sông Tùng Giang, nước trong xanh, tha hồ tắm mát và bơi lội.
Trong những ngày đầu tháng sáu, cánh đồng lúa mới gặt xong vẫn còn trơ gốc rạ. Hạt thóc vàng đã nằm yên trong bồ của mỗi nhà nông thì nay làng quê lại bước vào mùa nhổ lạc.
Có lẽ tất cả thiếu nhi chúng em đều yêu thích mùa thu. Mùa thu đến xua tan cái nắng hè oi ả, đón chào chúng em bước vào mùa tựu trường.
Trời thu trong xanh, cao thăm thẳm, không một gợn mây. Đẹp nhất là những đêm thu, em và chị trải chiếu trước sân nhà, ngắm hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh.
Bạn Lục nói với em: “Mùa đông mưa dầm, gió bấc, rét tê da tái thịt, có gì đẹp mà yêu thích!”. Thế nhưng em lại thích nhất mùa đông.
Bà em thường nói: "Quê hương giống như cái nôi nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành. Mỗi khi đi đâu xa, nơi duy nhất cháu muốn trở về chính là quê hương."
Thung lũng Mộc Châu quê em đẹp nhất vào mỗi độ xuân về với muôn vàn loài hoa đua nhau khoe sắc. Trong tiết trời se lạnh và làn mưa bụi phấp phới, bức tranh quê hương hiện lên thật tinh khôi và tươi mới.