Gia đình em gồm 3 người.
Mẹ em là Nguyễn Thị Hương, 32 tuổi. Mẹ ở nhà làm vườn, trồng rau, trồng hoa. Bố em là sĩ quan bộ đội Biên phòng, hiện đang công tác tại Lũng Cú, tỉnh Hà Giang. Mẹ là nội tướng, vừa làm vườn, vừa nuôi dạy hai con ăn học : anh Thuận học lớp Ba và em học lớp Hai.
Chị có ước mơ được đứng trên bục giảng và mang kiến thức đến cho bao học trò. Chị có dáng người nhỏ nhắn và rất năng động.
Chị gái em năm nay học lớp 10, rất xinh đẹp, học giỏi và hiếu thảo. Em đã lên 8 tuổi, béo ục ịch, chị gái gọi em là "Trâu Đen".
Bé Quang béo tròn nên cả nhà em gọi là cu Mít. Mít có nước da trắng hồng, mái tóc tơ, vầng trán rộng cùng đôi mắt đen trong sáng.
Nhìn dáng bố khỏe khoắn và giọt mồ hôi bố rơi khi làm việc, em lại càng tự hào và yêu thương bố nhiều hơn.
Đoạn văn tả ông nội. Tóc ông bạc phơ, gương mặt hiền từ, phúc hậu.
Bà em rất thích ăn trầu. Hình ảnh bà ngồi tỉ mỉ bổ từng múi cau, têm từng miếng trầu thật thân thương và bình dị biết bao.
Công việc của ba luôn bận rộn từ sáng sớm cho tới đêm khuya. Bệnh nhân nào cũng được ba chăm lo tận tình, chu đáo.
Bố em có dáng người cao, to, vạm vỡ. Bộ râu quai nón, lúc nào cũng được bố cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt bố đen láy cùng hàng mi dài, rất bảnh.
"Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời". Đó chính là câu hát em yêu thích và thường hát tặng mẹ bởi vì mẹ chính là người phụ nữ vĩ đại nhất trong lòng em.
Mẹ rất xinh đẹp và duyên dáng với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh. Đôi mắt mẹ tròn và lúc nào cũng ánh lên tình thương yêu.
Người phụ nữ mà em yêu thương nhất trong cuộc đời chính là mẹ. Năm nay, mẹ em 35 tuổi. Trông mẹ gầy và sạm đen vì vất vả lo toan cho cuộc sống và nuôi nấng các con nên người.
Ở nhà, bố mẹ thường gọi anh với cái tên vô cùng đáng yêu là Mỡ, vì anh có dáng người mũm mĩm, tròn xoe. Anh Mỡ năm nay đã lên lớp 7.
Nhờ nỗ lực không ngừng trong học tập nên anh luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Đầu năm học, trong cuộc thi giải Toán trên máy tính ca-si-ô, anh vinh dự giành được giải Nhì toàn thành phố.
Tóc anh cắt ngắn, vầng trán cao, cặp mắt đen lay láy, lúc nào cũng mở to. Anh ăn rất khoẻ và học cũng rất chăm. Mẹ thường hay đùa rằng "nhà mình có ông Trạng ăn".
Chị Tâm có dáng người cân đối. Mái tóc chị dài và mượt mà như mái tóc mẹ. Gương mặt chị tròn với những nét dịu dàng. Đôi mắt chị lúc nào cũng lấp lánh đầy niềm tin yêu.
Chị Hòa có mái tóc, làn da, gương mặt và tiếng nói rất giống mẹ. Bà thường khen chị dịu dàng, đẹp người, đẹp nết. Ông thì khen chị học giỏi và hiếu thảo.
Chị có cặp má hồng, mái tóc dài tới lưng, rất đen và mượt. Hôm thì chị cài nơ điệu đà, hôm thì chị tết tóc lại, trông rất gọn gàng, đẹp mắt.
Bé Hoàng là em trai của em. Cả nhà đều gọi cu cậu với cái tên thật ngộ nghĩnh: bé Bim. Bim có mái tóc đen, xoăn tít và mềm mại. Người em mập mạp, chân tay bụ bẫm.
Ngọc có đôi môi hồng, hàm răng đều và trắng nõn. Cặp mắt bé đen huyền, dịu dàng.
Anh trai của em tên là Tuấn, sinh viên trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Trông anh nổi bật với làn da hơi đen, đôi mắt sáng, trán cao. Bạn bè thường gọi vui anh là "Tuấn hom", nhưng anh học rất giỏi.
Gương mặt anh Hòa hơi vuông, đôi mắt anh sáng và nụ cưới luôn nở trên môi. Tính tình anh cẩn thận, chu đáo, biết quan tâm tới các thành viên trong gia đình.
Suốt 40 năm qua, ông vẫn gắn bó với nghề thợ mộc. Tới giờ, khi mái tóc đã bạc phơ, đôi mắt đã kém đi ít nhiều nhưng tình yêu của ông với nghề vẫn không hề thay đổi.
Trong cuộc kháng chiến chống Mĩ, ông ngoại đã anh dũng hy sinh, để lại mình bà ngoại tần tảo nuôi bốn người con khôn lớn.
Nhìn dáng người lam lũ và làn da sạm đi của mẹ, em càng thương mẹ biết bao. Tuy công việc vất vả nhưng không bao giờ mẹ than phiền.