Bài dự thi viết Ký ức mùa Hè của tôi 2023

Bùi Thế Hiển
Admin 19 Tháng năm, 2022

Cuộc thi "Ký ức mùa Hè của tôi" được tổ chức bởi Hoa Học Trò Online dành cho các bạn trẻ trên khắp đất nước có thể tham gia và thử sức. Các bạn có thể viết nên mùa hè đáng nhớ của bản thân qua những câu chuyện nhỏ mà các bạn không bao giờ quên. Những bài dự thi dưới đây đều mang một sắc xanh khác nhau. Để chuẩn bị cho cuộc thi, các bạn cùng theo dõi thể lệ thi và các bài mẫu sau đây nhé.

Cuộc thi viết “Ký ức mùa Hè của tôi”: Hãy kể về mùa Hè nhớ mãi không quên của bạn!

Bài dự thi viết Ký ức mùa Hè của tôi Số 1

Cậu có còn nhớ về năm tháng ấy, nó rực rỡ hơn tất thảy sự chói chang của nắng Hè. Nụ cười chúng ta giòn tan hòa vào nhau, đánh bay hết những nóng bức mệt mỏi.

Mùa Hè năm đó, chúng ta đối diện với “trận chiến” quan trọng đầu tiên của cuộc đời nhưng chẳng hề cô độc, bởi vì mình có nhau. Bao tập đề chất chồng cao như núi, đống công thức dù không muốn khắc ghi cũng vô thức thuộc lòng, những dòng chữ dài lê thê khiến chúng mình uể oải.

Chúng ta vẫn cứ vô tư giận hờn nhau với những lí do con nít, cho rằng thời gian còn dài lắm để đối phương hiểu ý mình. Phải đến khi chợt nghe tiếng ve râm ran, nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ thấy phượng đã đỏ rực cả một nền trời, chúng ta mới cảm thấy sốt ruột, cảm thấy khẩn trương, cảm thấy bản thân dường như còn rất nhiều chuyện chưa thể thực hiện. Còn mình khi ấy đã không kìm lòng được mà đành gác tạm đống đề cương còn đang làm dở, viết vội vài dòng nhật ký để rồi giờ đây, ngậm ngùi mở ra đọc lại.

Nhớ lại những ngày đầu nhận lớp, mãi mới nhớ nổi mấy chục cái tên. Bây giờ thì chỉ cần nghe tiếng từ xa đã biết đấy là ai rồi. Hồi đó lạ lạ quen quen, đa phần chúng ta đều vẫn còn dè dặt cẩn thận. Rồi những hoạt động ngoại khóa như kéo gần mọi người lại, từ những người cả năm chẳng nói chuyện mấy câu cũng vội vàng nắm lấy tay nhau chạy quanh đống lửa.

Những biệt danh lạ hoắc bắt đầu được sinh ra mà đến bây giờ hỏi lại, chẳng mấy ai nhớ được “nguồn gốc” của nó. Những lần phạm lỗi, những lần ăn quà vặt trong giờ, cả những lần có mấy đứa lén nhìn nhau trong lớp mà bất chợt bị phát hiện,... Những nụ cười thật tươi chẳng toan tính hay gượng gạo... Những giọt nước mắt vỡ òa mà chẳng ngại ngùng...

Bao câu chuyện nhỏ xíu dần tạo nên hai từ “kỷ niệm” giúp chúng ta dần dần hiểu nhau nhiều hơn, tìm được những tri kỉ, và còn tìm được một ai đó thật đặc biệt trong lòng.

Những ngày cuối cùng gấp gáp như thế, chúng ta mới vội ngoảnh lại để rồi chợt thấy cô bạn mình thường chí chóe bỗng chốc đáng yêu, thấy cậu bạn mình thường chẳng để tâm cũng dịu dàng ấm áp đến lạ. Thứ cảm xúc ấy nhẹ nhàng lướt qua tim vào những ngày cuối cấp, nhưng rồi vừa muốn chạy lại trộm nắm lấy bàn tay kia, vừa do dự phân vân với tương lai vô định phía trước.

Những con số đếm ngược vẫn cứ dần giảm, những nỗi bất an lo âu lại dần tăng, áp lực trên vai chồng chất, tập đề dày cộp vẫn chưa hoàn thành,... mà cái nắng vẫn cứ một chói chang, ve râm ran gần xa inh ỏi, thứ cảm xúc lưu luyến trong tim thì lại cứ ngày một dâng lên.

Mùa Hè năm ấy, chúng ta liều mạng chạy đua với thời gian, chạy đua với sự khốc liệt của kì thi bằng tất cả sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Chúng ta chạy nhanh tới nỗi đến khi nhìn lại mới chợt phát hiện, tuổi 17 đã vụt qua mất rồi. Và chính điều chúng ta vừa đi qua đó, lại là quãng thời gian tươi đẹp nhất chẳng có vé khứ hồi.

Có mùa Hè nào rực rỡ hơn mùa hè năm 17 tuổi?

Có mùa Hè nào đẹp bằng năm ấy cậu và tôi?

Bài dự thi viết Ký ức mùa Hè của tôi Số 2

Bài dự thi viết Ký ức mùa Hè của tôi

Nắng vàng giòn. Ve kêu râm ran. Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Đâu rồi khoảng trời đỏ rực những lần Hè về. Bác phượng già gắn bó với vào thế hệ học sinh, giờ đây chỉ lẳng lặng, lầm lì một góc. Người ta đã cắt bỏ hết những cành to, chỉ còn trơ trọi thân già chưa đến hai mét nữa. Tôi những tưởng năm cuối cấp này sẽ ép vài cánh hoa đẹp, tặng cho bọn cái Ngọc, cái Lan. Thế mà lại… 

“Phượng không phải một đóa, không phải vài cành… nhưng phượng nhiều hoa và cực nhiều quả.” Đó là lời lũ học trò bọn tôi thường đùa nhau như vậy. Bọn tôi ấy à, nghịch lắm. Năm nào cũng xông pha trực Hè, để rồi hái những cành hoa phượng tươi thắm, lấy nhụy hoa chơi chọi gà. Hay thỉnh thoảng còn ném những quả phượng khi chín khi xanh. Mặc dù nhà trường nghiêm cấm, nhưng tuổi học trò mà.

Tôi nhớ có lần tôi và thằng Sơn, cả thằng Minh nữa, ba đứa rủ nhau đột kích cây phượng. Hí ha hí hửng quay lại trường sau khi đạp xe hai cây số đi đổ rác nhưng ôi thôi, cổng trường khóa. Chúng tôi nào có từ bỏ sớm như thế được. Thằng Minh liền đề xuất trao xe đạp qua tường. Tường thì cao, xe thì nặng. Cuối cùng chúng tôi cũng đưa được hết cả người cả xe vào trong. Tôi đưa tay hái những quả bàng đào ngọt lịm, bẻ vài chùm hoa phượng, ăn chua chua.

Bao nhiêu quả treo lủng lẳng trên cây. Tôi nhặt vài cành khô ném lên, mấy quả phượng rơi xuống. Tôi được bọn bạn tung hô là “cao thủ ném phượng” đấy. Tôi làm thêm mấy đường cơ bản nữa, thế là đủ ăn, đủ chơi.

Thằng Sơn cũng học đòi ném, nó lấy cái chổi rễ mang đi quét sân ném thẳng lên. Nhưng nó là đứa ném kém nhất, chỉ có lá phượng rơi. Phượng không rơi và chổi cũng không. Tôi thấy thế liền lắc đầu. Đoạn nói thật dõng dạc:

“Nhìn tao đây.”

Nhanh chóng chổi của thằng Sơn rơi xuống. Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy chiếc còn lại rơi. Nhìn lên thì thấy nó mắc cao hơn rồi. Tôi nóng mặt. Chưa kịp cứu vớt thì đã nghe thấy tiếng bác bảo vệ. Tôi còn tâm trí nào lo cho cái chổi của mình nữa. Mấy đứa ba chân bốn cẳng, vác cả xe chạy về bức tường lúc nãy. Chúng tôi hoàn thành công cuộc giải cứu người và xe một cách chóng vánh, nhanh không tưởng. May mà tất cả đều an toàn. Còn chổi thì có lẽ vẫn nằm ăn toàn trên đó chăng? Tôi không rõ nữa, và tôi cũng không dám quay lại.

Đứa nào đứa nấy thở hổn hển, đạp xe chạy một lèo. An toàn chỉ là an toàn ở trường thôi. Về nhà đúng như dự đoán. Tôi vẫn chỉ là “cao thủ ném phượng”, làm sao thoát khỏi mấy đường chổi điêu luyện của “cao thủ ném chổi” là mẹ tôi. Tối hôm đó tôi đau phải biết.

Đầu năm thấy mấy đứa bạn thủ thỉ, cuối cấp rồi, viết lưu bút cho nhau thôi. Tôi cũng học đòi mấy anh chị khóa trước. Định bụng sẽ ép mấy cánh hoa cho mấy đứa, gọi là có tí kỉ niệm. Ai ngờ đâu xảy ra nhiều sự việc đáng tiếc, người ta chặt hết phượng đi rồi.

Giờ biết tìm đâu khoảng trời đỏ rực ngày nào

Biết tìm đâu niềm lưu luyến, chia xa.

Bài dự thi viết Ký ức mùa Hè của tôi Số 3

Nắng đổ khắp các chặng đường. Ra ngõ, sân trường, đến cả bông cúc dại trên bãi cỏ ven đường cũng long lanh trắng tươm lên dưới làn nắng rực rỡ của Hè qua.

Những tà áo dài vui đùa tựu trường trên chiếc xe đạp ba gác, thổi tóc bay trên những cô gái đương thì xuân. Tôi dõi theo, thấy sao ngờ ngợ, ơ kìa chợt nhớ chút tình đầu.

“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng

Em chở mùa hè của tôi đi đâu...”

Mùa Hè năm ngoái, tôi lên 11. Sau hai kì học mệt mỏi với điểm số, tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn ở nội thành quê tôi. Phan Thiết, cái mùa gió bay mới tuyệt vời làm sao. Những cơn sóng đánh ì ầm neo ẩn sau hàng thông thoai thoải. Tôi lặng ngắm thành phố đang chuyển mình vào mùa. Nhưng lạ lắm đấy, bạn bè thì đi chơi túi bụi, đứa thì rủ về quê nó, đứa đi ra nội thành, đứa háo hức đi vô Sài Gòn hay ra Bắc du hí,... Bạn bè đồng trang lứa ai cũng đều thấy mùa Hè này vui lắm đấy, trời ơi trẻ mà, mùa tuổi trẻ đó nên chơi cho tới đi chứ!

Vậy mà tôi lại thấy buồn khi mỗi mùa Hạ về.

Hè về, tôi chợt nhận ra, từ khi nào mùa Hè đã gắn với những mối tình dai dẳng mà tôi theo đuổi. Mùa Hè, nơi tôi thả những bài thơ viết vào lá ở sân trường, là những bận thấy ánh mắt của cô bạn gái ướt tràn, là dòng tin nhắn kết thúc một mùa yêu xa. Ừ, đến Hè rồi, tôi nghĩ, lại một mùa Hè nữa đến và mình chẳng mong chờ điều ấy.

Tôi ý thức được, mùa Hè năm ngoái tôi lững thững trên con đường dọc biển, và chợt nhớ lại xem tôi đã thay đổi bao nhiêu. Vẫn còn đó là một cậu trai mười sáu mười bảy, thì tuổi đời còn trẻ chán, nhưng rồi, lại gần tuổi đại học thêm một năm! Chợt tôi nao nao buồn.

Đứng nhìn bọt biển tung trắng xóa, tôi nhớ về những tình yêu ngây ngô thời trước, thời tôi còn chưa hiểu được con gái. Tôi ích kỷ và hẹp hòi, tôi cả tin và bảo thủ. Chẳng có điều gì khác ngoài làm đau người ta. Rồi tôi nhìn những điều mình học được, những tiết học trên trường giờ sao mà bổ ích quá đỗi (mà trước đây tôi vô cùng ghét), những người bạn đã dạy cho mình nhiều bài học mới, tôi nhận ra râu dưới cằm và xung quanh môi đã mọc nhanh hơn chút. Những cuốn sách, phải, những cuốn sách yêu quý của tôi ơi, những mùa Hạ trước tôi chỉ đọc sách tình yêu, thơ tình yêu, mà giờ đã đọc đến Baudelaire, Marquez, Nguyễn Ngọc Tư…

Và chợt tôi nhìn vào biển rồi nhận ra, mùa Hè, tôi trưởng thành, vì đến mùa Hè tôi lại nhìn về ký ức của những ngày xưa cũ mà biết tôi đã lớn đến thế nào.

Bài dự thi viết Ký ức mùa Hè của tôi Số 4

Mỗi mùa Hè của thời niên thiếu đều xảy ra một câu chuyện. Mỗi câu chuyện trong mùa Hè đều có bóng dáng cậu. Nhưng tớ đâu thể cứ mãi là loài hoa ưu đàm, ấp ủ tình yêu chờ suốt ba ngàn năm, chờ một lần cậu nắm tay.

Tớ vẫn còn nhớ rõ hôm đó là một buổi trưa mùa Hè có gió nhẹ thoảng qua, cậu mặc sơ mi trắng, tai đeo earphone, cúi đầu chăm chú nghe, giả vờ như đang nghịch chiếc máy Mp3 đang cầm trong tay. Thật ra việc cậu hay nhìn trộm tớ tập gảy guitar, tớ đã sớm biết từ lâu. Bởi vì biểu hiện của cậu quá rõ ràng đến mức ai nhìn vào cũng biết huống chi người trong cuộc.

Ngày đó, hình như đã là ngày thứ 18. Tớ vẫn luôn cho rằng cậu vẫn sẽ tiếp tục đứng ở đấy, dưới bóng râm và đợi đến khi tớ tập xong bài hát Let It Be sau đó mới lặng lẽ đi khỏi như những lần trước. Nhưng ngày hôm ấy, cậu chủ động bước về phía tớ rồi lại lướt ngang qua như người không quen biết. Trong một số trường hợp thì cậu nên nói với tớ một điều gì đó hay sao. Tình tiết trong những bộ phim tình cảm lãng mạn luôn là như vậy mà. Tớ quên mất, cuộc đời không giống như trong phim ảnh hay tiểu thuyết.

Sau đó, câu chuyện của chúng mình cũng chính thức bắt đầu. Có một lần chúng mình gặp nhau ở bến xe buýt, thu hết dũng khí tớ nhét vào tay cậu một phong thư rồi vụt chạy đi để lại cậu với gương mặt ngơ ngác. Cách bắt đầu này có chút kỳ quặc.

Những việc xảy ra sau đó, tớ không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng mùa Hè năm đó tớ đã trải qua rất vui vẻ. Dường như mỗi mùa Hè của thời niên thiếu đều xảy ra một câu chuyện. Mỗi câu chuyện trong mùa Hè đều có bóng dáng cậu. Những ngày sau đó nữa, chúng mình bước về hai phía không nhau giữa biển người đông đúc. Cuối cùng cậu nói với tớ rằng cậu thích mùa Thu còn tớ thì lại thích mùa Hè. Hoá ra tất cả đều do tớ ngộ nhận mà thôi.

Có lẽ suốt cả tuổi trẻ này sẽ không có ai đối tốt với tớ như cậu đã từng. Ở nơi đó, rất nhiều năm tháng tớ chênh vênh nhất, suy sụp nhất đều trở nên dịu ngọt khiến mắt tớ se cay. Tuổi trẻ tớ sai nhiều, tiếc nuối cũng rất nhiều nhưng nhìn thấy cậu đã sống trọn vẹn thuở thiếu niên, tớ nghĩ những cố gắng-dù-không-được-đền-đáp-này, tớ vẫn sẽ mỉm cười mà tiến về phía trước. Con người rồi sẽ quên đi một người mình từng thương, từng dốc tâm theo đuổi. Quên đi những cuộc gặp gỡ và những cuộc phân ly đỏ mắt, quên đi những ước hẹn, đôi ba lần tổn thương và quên đi lời hứa rằng “một đời bình an”.

Rồi sẽ có một ngày tớ quên cậu, quên luôn bản thân mình của-những-năm-tháng thích cậu đến tận cùng. Rồi sẽ có một ngày đứng giữa những kí ức, tớ chỉ có thể giữ được lời hứa, không thể giữ nổi bước chân người. Rồi sẽ có một ngày, yêu thương nồng nhiệt thuở ấy nằm lại bên kia bầu trời, tớ không còn mơ mình là nàng Lọ Lem đánh rơi chiếc hài trong câu chuyện của cậu năm nào. Rồi sẽ có một ngày, chúng mình đều mang dáng vẻ của những người đã trưởng thành tiếp tục bước đi, bóng hình của người thương nằm lại cùng với thời gian. Ai nói cuộc đời rất dài mà vẫn không thắng nổi năm tháng xoay vòng, có thể gặp được nhau ở quãng thời đẹp nhất không cầu bên nhau nên cũng chẳng mong lâu dài.

Có lẽ khi hai ta thật sự tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình thì khi ấy tuổi trẻ và hồi ức của chúng mình sẽ nằm lại giữa hai bờ quên - nhớ. Tớ đâu thể cứ mãi là loài hoa ưu đàm, ấp ủ tình yêu chờ suốt ba ngàn năm, chờ một lần cậu nắm tay.

Thể lệ cuộc thi Ký ức mùa Hè của tôi

Chủ đề:

Một mùa hè đáng nhớ của bạn (Mùa hè đó có thể có hình ảnh bà nội tần tảo nấu cơm, có thể là cuộc sống nơi thôn quê bình yên, có thể là hình ảnh người bạn cùng bàn với nụ cười tỏa nắng. Mùa hè đó bạn có thể vui, có thể buồn, nhưng chắc chắn cảm xúc nó đem lại khiến bạn không bao giờ quên).

Quy định bài dự thi:

Bài viết tối đa 700 chữ, tiêu đề “Ký ức mùa Hè của tôi + Tên bài viết”.

Tác phẩm gửi về: [email protected]

Bên dưới bài dự thi ghi thông tin cá nhân của bạn gồm đầy đủ họ tên, địa chỉ, số điện thoại, số tài khoản ngân hàng (bao gồm cả chi nhánh, thành phố).

Không giới hạn số lượng bài dự thi gửi đến, một người dự thi có thể gửi nhiều bài viết.

Hình thức trao thưởng:

Những bài dự thi xuất sắc nhất sẽ được Ban tổ chức chọn lọc đăng trên chuyên trang Hoa Học Trò Online, báo Hoa Học Trò và cuốn đặc sản mùa Hè dự kiến ra mắt tháng 7/2022. Tòa soạn sẽ gửi nhuận bút (theo quy chế) các bài viết được đăng về tài khoản ngân hàng của bạn.


Xem thêm