Câu chuyện dự thi Giáo viên chủ nhiệm giỏi

Bùi Thế Hiển
Admin 27 Tháng bảy, 2021

Thi giáo viên chủ nhiệm giỏi

Câu chuyện dự thi Giáo viên chủ nhiệm giỏi về trải nghiệm của chính bản thân trong quá trình "trồng người", chia sẻ kinh nghiệm cũng như đưa ra phương pháp giáo dục,... Mời các bạn cùng tham khảo!

KỶ NIỆM SÂU SẮC CỦA TÔI VỀ CÔNG TÁC CHỦ NHIỆM

(Tráng Hoàng Dung – Trường THCS Bắc Kạn)

Câu chuyện: NỐT CHÀM

Trong những năm tháng được giao nhiệm vụ làm công tác chủ nhiệm, tôi đã từng trải qua rất nhiều cung bậc của cảm xúc. Có những lúc như vỡ òa trong hạnh phúc khi chứng kiến các học sinh của mình trong các cuộc thi và giật giải nhưng cũng có những lúc lại phiền lòng vì học sinh của mình chưa ngoan. Trong rất nhiều những kỷ niệm đó, câu chuyện về một cậu học trò năm đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như nó vừa xảy ra ngày hôm qua. Câu chuyện của tôi có tên: NỐT CHÀM.

Năm đó khi mới về nhận công tác tại trường THCS Bắc Kạn, ngôi trường tôi đang dạy học bây giờ. Tôi được phân công làm công tác chủ nhiệm lớp 7B thay cho một cô giáo chuyển công tác. Tôi nhận lớp được 3 ngày thì lớp có lịch lao động. Giờ truy bài hôm trước ngày lao động, tôi lên lớp và tuyên bố:

Ngày mai, lớp chúng ta có lịch lao động vệ sinh sân trường. Lớp phó phụ trách lao động phân công các tổ mang dụng cụ lao động đầy đủ. Đúng 7h30 các em có mặt, chúng ta bắt đầu công việc.

Sau khi tuyên bố dõng dạc như vậy tôi bước ra khỏi lớp và yên tâm rằng mọi việc đã được sắp đặt đâu vào đấy. Sáng hôm sau, đúng 7h30 tôi có mặt tại sân trường, học sinh lớp chủ nhiệm của tôi cũng đã có mặt đầy đủ. Tôi phân công cho mỗi tổ một khu vực và khuyến khích các em thi đua nhau trong lao động. Các em trở về khu vực của tổ mình trong khi đó tôi đi quan sát và hướng dẫn các em.

Đúng 9h, công việc hoàn thành. Tôi yêu cầu lớp trưởng tập trung học sinh lại và nhận xét rút kinh nghiệm cho buổi lao động. Đang vui vẻ nhận xét kết quả lao động, bỗng tôi suýt phì cười vì cậu học sinh đứng ngay trước mặt tôi có vết nhọ trên má. Tôi nửa đùa nửa thật nói:

Này em! Sáng nay ngủ dậy em quên rửa mặt à. Cô thấy má em nhọ.

Thấy tôi nói vậy, cả lớp bật cười rầm rầm.

Huy nhọ, Huy nhọ. . . Ha, ha, ha

Cô ơi, bạn ấy bị chàm. Không phải nhọ đâu cô ạ. Có tiếng thanh minh giúp bạn khe khẽ.

Tôi hơi xấu hổ, liếc thấy cậu học trò mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt.

Chẳng biết nên là gì, tôi chống chế bằng cách cho lớp giải tán.

Sau đó tôi trở về nhà, ngay lập tức câu chuyện không còn đọng lại trong đầu tôi nữa.

Trưa hôm đó, khoảng 11h có tiếng chuông điện thoại reo. Tiếng mẹ Huy lo lắng: Cô ơi, cháu Huy đi lao động từ sáng, giờ vẫn chưa thấy về. Nghe đến đó cả người tôi bỗng nóng bừng như phát sốt, tôi nói: Chị đừng quá lo lắng, chắc cháu chỉ đi chơi đâu đó thôi. Bây giờ chị hãy đi tìm cháu tại mấy nhà bạn thân, còn em, em sẽ đi tìm một vài địa điểm quanh trường xem sao. Tôi phóng xe nhanh ra đường, trong lòng đầy ắp lo lắng: Không biết giờ này Huy đang làm gì? liệu em đó có nghĩ dại không? Giá như lúc đó tôi xử lý thấu đáo hơn, giá như, giá như… Tôi tự thấy mình thật đáng trách. Linh tính thế nào tôi đi lòng vòng dọc bờ đê gần trường và thấy Huy đang ngồi đó. Tôi lại gần cậu bé, Huy quay lại nhìn tôi, hai hàng nước mắt lưng tròng: Huy nghẹn ngào. Cô ơi, em xấu lắm phải không cô? Tôi ngồi xuống bên cạnh Huy và nói: Cô xin lỗi em. Hôm nay cô đã rất vô tình. Cô trò chúng tôi đã nói chuyện với nhau như hai người bạn, tôi kể với em về những khiếm khuyết của mình, về những suy nghĩ mà tôi cũng đã từng có. Tôi nói với em rằng, mỗi chúng ta nên tự hào về những gì mình đã có và phấn đấu cho những điều tốt đẹp trong tương lai. Nói chuyện một hồi, Huy nhoẻn miệng cười và nói với tôi rằng em sẽ không bao giờ buồn vì nốt chàm của mình nữa. Sau đó tôi đưa em về nhà, nhắc em ăn cơm nhanh rồi còn kịp đến trường.

Chiều hôm đó, tôi đến lớp sớm hơn mọi lần, tôi nói chuyện với các học sinh khác trong lớp, tìm hiểu về các em, kể chuyện cho các em nghe, các em nói chuyện với tôi rất cởi mở. Giờ truy bài, với tâm trạng vui vẻ tôi đứng trước lớp và nói: Hôm nay, cô đã biết được rất nhiều điều đặc biệt của các bạn trong lớp mình. Cả lớp nhao nhao: Cô nói đi cô.

Đợi cả lớp lắng xuống, tôi mới nói: Cô chỉ đùa một chút thôi. Hôm nay, cô đã phát hiện ra bạn Huy có một nốt chàm, nhưng cô không cho đó là xấu, cô nghĩ bà Mụ đã đánh dấu bạn ấy ngay từ trong bụng mẹ, bạn ấy sẽ trở thành một người rất đặc biệt, và cô mong rằng cả lớp mình hãy là những người bạn tốt của nhau, các em có đồng ý không?

Đồng ý ạ. Cả lớp đồng thanh. Bây giờ các em lấy sách vở ra chúng ta bắt đầu bài học mới.

Giờ học hôm đó trôi qua rất nhẹ nhàng. Từ đó trở đi, các học sinh của tôi cũng không bao giờ trêu Huy nữa. Và các bạn biết không cho đến bây giờ mặc dù các em đã lớn, có em đi học, có em đã đi làm, còn Huy vẫn có nốt chàm đó, tuy nhiên các em vẫn là những người bạn tốt, rất thân thiết với nhau.

Cũng từ đó, tôi cẩn thận hơn trong giao tiếp ứng xử với học sinh. Tôi luôn cố gắng tìm hiểu các em và gần gũi với các em để hiểu rõ hơn về học trò của mình.

Các bạn ạ, qua câu chuyện này tôi muốn nhắn gửi tới các bạn đồng nghiệp một thông điệp đó là: Hãy yêu thương, gần gũi và chia sẻ với các em những cô cậu học trò nhỏ của chúng ta.