Bài dự thi viết về cô giáo của tôi

Bùi Thế Hiển
Admin 09 Tháng mười một, 2020

Bài dự thi viết về cô giáo của tôi được Tìm Đáp Án tổng hợp dưới đây đều là những mẫu bài dự thi viết về "Cô giáo của tôi" hay chọn lọc, giúp các bạn có thêm tài liệu tham khảo để sử dụng cho cuộc thi. Mời các bạn cùng tham khảo.

Cuộc thi viết với chủ đề "Cô giáo của tôi" được tổ chức lần thứ nhất vào năm 2012. Cuộc thi đã nhận được sự tham gia hưởng ứng của đông đảo bạn đọc trên toàn quốc (số lượng bài tham gia dự thi đạt trên 70.000 bản). Năm nay, nhân dịp kỷ niệm 35 năm ngày Nhà giáo Việt Nam, Báo Giáo dục và Thời đại tổ chức cuộc thi lần thứ hai.

Cuộc thi sẽ tạo lên một diễn đàn để bạn đọc chia sẻ, gửi gắm những tình cảm yêu thương đến người phụ nữ của mình, người đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời bạn.

Thể lệ cuộc thi:

Tác phẩm dự thi được viết theo thể loại văn xuôi, truyện, ký, phóng sự, tản văn, thư,... và không quá 1500 từ/1 tác phẩm.

Bài viết có thể đánh máy hoặc viết tay trên một mặt giấy (không tẩy xóa). Tác giả bài viết cần ghi rõ họ tên, bút danh, địa chỉ liên hệ, số điện thoại và địa chỉ email (nếu có).

Tác phẩm dự thi có nội dung đảm bảo không vi phạm các quy định về pháp luật và chưa từng đăng tải trên các phương tiện thông tin truyền thông.

Người tham gia phải tự chịu trách nhiệm về bản quyền của bài viết. Nếu có tranh chấp, ban tổ chức không chịu trách nhiệm. Nếu phát hiện có sai phạm về thể lệ sau khi công bố giải, giải thưởng sẽ bị hủy bỏ.

Một số tác phẩm chọn qua vòng sơ khảo sẽ được đăng trên các ấn phẩm của Báo Giáo dục & Thời đại và được trả nhuận bút hoặc có thể tuyển in trong tập sách do Báo tổ chức xuất bản.

Thời gian nhận bài dự thi bắt đầu từ ngày 22/11/2017 đến ngày 22/2/2018 qua đường bưu điện, trực tiếp hoặc qua Email của Báo.

Địa chỉ nhận bài: Báo Giáo dục và Thời đại, 29B Ngô Quyền, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Ngoài phong bì ghi rõ: Bài dự thi “Cô giáo của tôi”. Thời gian nhận bài dự thi được xác định theo dấu bưu điện

Hoặc email: [email protected]

Lễ tổng kết và trao giải cuộc thi dự kiến được tổ chức vào 8/3/2018 với 1 giải Nhất trị giá 10 triệu đồng; 2 giải Nhì mỗi giải trị giá 5 triệu đồng; 3 giải Ba mỗi giải trị giá 2 triệu đồng và 5 giải Khuyến khích mỗi giải trị giá 1 triệu đồng.

Mời các bạn tham khảo một số bài viết hay với chủ đề cô giáo để có nhiều cảm hứng sáng tạo nên bài dự thi của mình.

Bài viết về cô giáo mẫu 1

Cô giáo dạy văn của em

Tác giả: Đỗ Thị Lan Thu - 12A3 - THPT B Phủ Lý (2012- 2015)

Dưới mái trường thân thương - nơi lưu giữ bao kỉ niệm của tuổi học trò thì cô giáo dạy văn đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng tác giả. Trong kí ức của mình, những kỉ niệm về cô cứ thế hiện lên từ những ngày đầu tiên cô học trò nhỏ đặt chân vào ngôi trường trung học phổ thông cho đến những bài giảng đầy nhiệt huyết và yêu nghề của cô giáo. Cái cách cô truyền đạt thật đặc biệt, cô khiến cho học trò tiếp thu không chỉ những bài học trên sách vở mà cả trong cuộc sống. Đó là người thầy mẫu mực có nhân cách cao đẹp khiến cho mỗi học sinh đều cảm thấy hạnh phúc khi được học cô.

Mái trường - Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất.Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ.

Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giông tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu.

Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học.

Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012-2013, lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.

Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hi vọng - Cô Hưng.

Bài văn hay viết về cô giáo mẫu 2

NGƯỜI TIẾP LỬA

Bài dự thi của em Nguyễn Ngọc Như Phương lớp 12A3, Trường THPT Phú Nhuận, TP.HCM. Đoạt giải nhất trong cuộc thi "Viết về người Thầy trường Phú Nhuận".

Xin viết bài này dành tặng và tri ân cô – một người đặc biệt trong lòng tôi.

Tôi yêu quý văn chương và luôn có những rung cảm mạnh mẽ trước cuộc sống ngay từ những ngày còn bé, những ngày tôi nhớ mình đã ngồi trầm tư đọc đi đọc lại tác phẩm văn học đầu tiên trong đời, tác phẩm “Tôi đi học” của Thanh Tịnh và cảm thấy trong lòng như có “mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng”…

Mẹ tôi là cô giáo đầu tiên trong cuộc đời dạy tôi môn Ngữ Văn. Tôi quen thuộc với những câu ca dao, tục ngữ, những làn điệu dân ca ngay từ thuở còn tấm bé qua lời ăn tiếng nói hằng ngày, qua giọng hát ru ngọt nhẹ, ấm áp của mẹ. Mẹ đã dạy tôi không bằng những kiến thức chuyên môn, không bằng tác phong sư phạm mà mẹ đã truyền cho tôi tình yêu quê hương xứ sở, tình yêu thương con người, cái tâm luôn hướng về chân – thiện – mỹ bằng chính cuộc sống hy sinh thầm lặng của mình, bằng tình yêu thương bao la vô bờ bến của trái tim người mẹ. Và tất nhiên, bước đến sau mẹ trong cuộc đời tôi, có biết bao thầy giáo, cô giáo đã dạy cho tôi biết cảm nhận cái đẹp, những góc nhìn cuộc đời dưới nhiều con mắt khác nhau mà tôi đều vô cùng ghi nhớ, mang ơn. Nhưng có lẽ người giáo viên mà tôi cảm thấy gần gũi, yêu thương như có sợi dây đồng cảm vô hình liên kết giữa tôi và cô chính là cô Nguyễn Thị Diệu Thu – cô giáo môn Ngữ Văn và cũng là cô chủ nhiệm của tôi năm học lớp Mười Một.

Lớp Mười Một, điều đó nghĩa là chỉ còn hơn hai năm nữa tôi sẽ kết thúc quãng đời học sinh, sẽ thi đại học và mở toang cánh cửa vào đời tuy vậy lúc ấy tôi vẫn chưa có một định hướng, một đam mê, một kế hoạch rõ ràng để theo đuổi trong tương lai. Tôi thích văn chương, tôi thích tìm hiểu và bơi sâu vào thế giới nội tâm con người nhưng cái sự thích thú đó có là đủ cho một nghề nghiệp suốt đời? Và câu hỏi quan trọng nhất là liệu theo đuổi nghiệp văn, tôi có đủ khả năng tự lo cho mình và gia đình mình sau này? Có lẽ vì vậy mà ngày đầu tiên bước chân vào lớp Mười Một, biết tin giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo giảng dạy bộ môn Văn, tôi hơi hồi hộp, tò mò và có cảm giác thinh thích là lạ như linh cảm về một cô giáo mà sau này với tôi là một người tiền bối, một tri kỷ có cùng đam mê, một người đã giúp tôi tìm ra lối đi, một người trong gia đình, gần gũi và thân thuộc. Và khi cô vào lớp với tà áo dài thướt tha dịu dàng, tôi nhìn không chớp mắt…

Trong lớp, tôi vốn là một học sinh có sức học không xuất sắc và cũng không phải là tệ, một học sinh bình thường, không phát biểu nhiều, không phải là một học sinh năng nổ cũng không là một học sinh quá thụ động nên mối dây liên kết giữa tôi và cô Thu không đến từ những câu chuyện diễn biến “kịch tính” trong môi trường học đường như là một học sinh quậy phá được “cảm hóa”, hay một học sinh giỏi một lần vấp ngã và được cô giáo nâng dậy. Tình cảm của tôi dành cho cô đến từ những cử chỉ, những hành động, những hoàn cảnh và thậm chí là một ánh mắt nhìn rất đỗi đời thường mà có thể không ai thấy cụ thể những ảnh hưởng của cô lên cuộc đời tôi. Như tà áo dài xinh đẹp duyên dáng của cô khi cô bước vào lớp, cách đi đứng trên bục giảng, cách cầm quyển sách, cách giảng bài dịu dàng, cái nhìn cùng với nụ cười dễ thương của cô mỗi lúc cô bất ngờ nhìn tôi trong lúc cô đang nhìn bao quát cả lớp giảng bài say sưa,… Những hành động nhẹ nhàng ấy làm tôi thích mê và thần tượng cô lắm…

Tôi thích viết trải nghiệm lên trang giấy nhưng luôn tự ti với chính bản thân mình. Chính cô Thu là người đã khuyến khích, động viên tôi, ghi tên tôi vào đội tuyển dự thi Olympic môn Văn. Tôi đã được vào đội tuyển cấp Trường và cô Thu là một trong hai giáo viên bồi dưỡng bộ môn Văn khối Mười Một. Tôi đi học và thấy rất thích khi được làm việc nhóm, được học tập, thảo luận cùng với những người cô, những người bạn cùng chung sự yêu thích mà đặc biệt là sự yêu thích với bộ môn đòi hỏi nhận thức tâm hồn như môn Văn. Những ngày đi học luôn đầy ắp những cái nhìn mới lạ và sự sáng tạo, đam mê. Tôi như một nhà văn, một nghệ sĩ được thỏa sức khám phá, tìm hiểu. Tôi thỏa mãn với bản thân mình, với cuộc sống xung quanh, với gia đình, với bạn bè. Tôi thấy mình không còn là một học sinh bình thường học hành làn nhàn và không biết sau này mình sẽ phải làm gì. Tôi đã có sự hứng khởi mà cô đã khơi nguồn cho tôi. Tôi sẽ là một giáo viên dạy Văn, giống như cô, sẽ hằng ngày đến lớp chia sẻ những hiểu biết về thế giới nội tâm sâu sắc của con người, về những triết lý trong cuộc sống muôn màu, cách cảm thụ cái đẹp chân – thiện – mỹ cho những học sinh của tôi. Bằng tất cả nhiệt huyết của mình, biết đâu tôi cũng sẽ là một cô giáo truyền được sự đồng cảm cho một học trò nhỏ của mình giống như cô đã cho tôi một ngọn lửa – ngọn lửa theo đuổi những đam mê.

Trước ngày đi thi Olympic, giống như hai bạn còn lại cùng dự thi, tôi lo lắng và có phần hơi sợ sệt. Tôi lại tự ti với bản thân, sợ mình sẽ không đạt được kết quả. Nhưng cô Thu, cô đã nói với chúng tôi những lời động viên tuy không làm tôi hết lo lắng trong lúc đó nhưng làm tôi nhớ mãi đến sau này và thấy rất đúng với một học trò nhút nhát như tôi. Cô khuyên chúng tôi đừng lo, chúng tôi đã học hết sức trong những ngày qua, chúng tôi vào phòng thi chỉ có việc làm bài, và dù kết quả ra sao thì cũng không có gì quan trọng vì văn chương, nghệ thuật là những cảm nhận, những rung động sâu sắc trong tâm hồn của mỗi cá nhân mà không phải ai cũng nhìn thấy cụ thể được, là lắng sâu vào đáy tim, là để hướng đến cái đẹp trong cách cư xử, hành động trong cuộc sống hằng ngày. Thời gian sau này tôi ngẫm nghĩ và tình cờ đọc được lời nhận xét của nhà văn Mai Sơn về sự ảnh hưởng của tác giả Nguyễn Nhất Ánh đối với trẻ em, thấy đúng như lời cô nói. Giống như những hành động, những nét duyên dáng của cô với tà áo dài truyền thống, với cách giảng bài dịu dàng, ánh mắt hiền hậu cô nhìn tôi đã tác động đến tâm hồn tôi… “những ảnh hưởng ấy có thể đã lắng sâu vào tâm hồn các em thành những nét đẹp tự nhiên, những cảm thức ban sơ về đạo đức, những quy luật cơ bản của tình yêu… Đó là phương cách mà văn chương đích thực có thể ảnh hưởng lên tâm trí một con người.”

Cô Diệu Thu – một “mùa thu dịu dàng” bắt đầu năm học của tôi với những hướng đi mới, một cô giáo đã truyền cho tôi lửa đam mê, một người tri âm, một người “tiền bối” đã cho tôi hơn cả những kiến thức là những triết lý của văn chương, của cuộc sống, của cái đẹp giữa đời bao la rộng lớn này. Tôi mang ơn cô, cô như mẹ tôi, người mẹ thứ hai bên cạnh những kiến thức còn bằng chính những cử chỉ, những tình yêu thương đã tiếp thêm sức mạnh để tôi nhận ra chính bản thân mình. Tôi nhớ đến câu hát mẹ hay ngồi hát ngân nga trong lúc may quần áo, câu hát như lời mẹ, lời cô gửi gắm cho tôi, câu hát trong bài Con Cò:

“Lớn lên, lớn lên, lớn lên
Con làm gì?
Con làm thi sĩ
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn…”

Cảm ơn cô, một người rất đặc biệt trong tim con…

Bài văn hay viết về cô giáo mẫu 3

"Mẹ "- Người chắp cánh ước mơ

Bài dự thi của: Đặng Thị Châm

Trường THPT Nguyễn Siêu

Còn nhớ những ngày cô mới vào chủ nhiệm lớp, một lớp học "đặc biệt" với những con người "đặc biệt". Một lớp học với sĩ số vơi dần theo thời gian. Con nhớ như in những ngày hè năm ấy, cô vì quan tâm và lo lắng cho kì thi THPT Quốc Gia của chúng con mà đã phải tận tụy, rong ruổi dưới trời nắng đến từng quán nét để đưa các bạn nam trở về lớp học tập. Rồi cả những lần cả lớp tổ chức sinh nhật "chộm" vì bị cô cấm. Lúc ấy chắc tụi con làm cô phiền lòng lắm nhỉ????

Mùa hè 2016, chúng con phải "vật vã" ôn thi, chuẩn bị kiến thức cho một mùa thi đổi mới của nền giáo dục. Thật vui và hạnh phúc khi đó luôn có cô bên cạnh quan tâm và dõi theo chúng con, cô như tiếp thêm động lực để chúng con cố gắng hơn. Cô cho chúng con những bài học ý nghĩa, những triết lý làm người, cho chúng con lời khuyên sâu sắc nhất trước khi rời ghế nhà trường bước chân ra xã hội. Cô không chỉ truyền đạt cho chúng con kiến thức mà còn dạy cho chúng con cách sống, cách làm người và phải giữ được nhân phẩm của mình.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cô vẫn miệt mài với công việc hi sinh thầm lặng của mình, đưa lớp lớp học trò nhỏ cập bến ước mơ. Còn chúng con ngày một lớn, trưởng thành hơn và luôn đi tìm ước mơ của bản thân mà quên đi cô. Chúng con thật vô tâm phải không cô???

Qua đây con muốn nói lời cảm ơn tới cô. Cảm ơn vì cô đã giúp con có quyết định đúng đắn cho tương lai của mình, cảm ơn vì cô đã dạy cho con nhiều bài học ý nghĩa, cảm ơn vì tạo hoá đã cho con có duyên được làm học trò của cô.

Bài văn hay viết về cô giáo mẫu 4

Cô giáo A3K54

Bài dự thi của: Đàm Thị Thanh Bình

Trường THPT Khoái Châu

Gửi cô Đỗ Thị Sang - người ươm mầm cho tương lai!

Cô à, giờ em mới thấy thời gian sao mà nhanh quá, nhanh tựa như một cái chớp mắt! Mới hôm nào chúng em còn bỡ ngỡ, rụt rè trong sự mới mẻ của một ngôi trường mới, ấy vậy mà giờ đã sắp kết thúc năm học lớp 11. Vâng, hai năm cấp ba đã trôi qua, chúng em chỉ còn một năm cuối cùng bên nhau, và bên cô ở trong lớp học này, trong ngôi trường Trung học Phổ thông Khoái Châu...

Cô - người ươm mầm cho tương lai, cô chính là người giáo viên khiến cho chúng em không bao giờ quên. Hai năm qua, cô đã cùng chúng em trải qua bao nhiêu điều thú vị. Đó là những bài giảng với chất giọng "siêu chua", là những giờ sinh hoạt lớp với những tiếng cười, tiếng hát, và đặc biệt là những lần cô "nổi đóa"… Chúng em xin lỗi cô, vì nhiều lần khiến cô phiền lòng, nhiều lần đem lại rắc rối cho cô, lại hay làm cô "phẫn nộ". Chúng em thật sự thấy rất ân hận. Chúng em nghịch ngợm và gây phiền phức... Nhưng cô không vì thế mà bỏ chúng em. Cô vẫn luôn ở đây, cùng với A3K54 giải quyết hết mọi vấn đề. Lúc cô giận, cô sẽ mắng, sẽ trách nhưng không kéo dài được bao lâu trước sự "lầy lội" của bọn em.

Cô giận thế thôi, mắng thế thôi, vậy mà sau đấy thì cô luôn nói đỡ cho chúng em, rằng: "mong các thầy cô bỏ qua cho các em ấy, các em ấy vẫn còn trẻ con lắm!!". Vâng, chúng em trẻ con, là những đứa trẻ được cô mỗi ngày chỉ dạy, là những đứa trẻ mang đến phiền phức, nhưng cũng là những đứa trẻ đem lại niềm vui, cô nhỉ?? Nhớ lại những lần đi học qua di sản, học qua di tích lịch sử, những lần ngoại khóa, những giờ chào cờ, rồi cả những ngày lễ, ngày Tết,.... thật vui phải không cô?? Có quá nhiều những kỉ niệm, nào vui, nào buồn...

Tất cả dường như đang mon men quay về trong đầu em... Chúng em cảm ơn cô, vì luôn đồng hành cùng 11A3 suốt chặng đường vừa qua. Cô luôn ở đây, và che chở cho chúng em. Cô lắng nghe những tâm sự, những bí mật, những điều thắc mắc, thậm chí là than phiền của mỗi đứa trong lớp để rồi giúp tháo gỡ những khúc mắc ấy.....

Cứ như thế, như thế, cô đã dùng sự che chở, quan tâm, bao bọc mà cùng chúng em bước qua hai mùa hoa... Và chỉ còn một mùa hoa nữa thôi cô ạ, một mùa hoa duy nhất cho chúng em được bên cô. Cô đã dùng loại thuốc giống quý giá nhất để nuôi dưỡng 43 thành viên của lớp: đó là tình yêu thương, sự quan tâm, dạy dỗ. Chúng em nhất định sẽ trân trọng mùa hoa còn lại này, sẽ dành cho cô, và dành cho nhau tất cả những gì đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất! Nhất định sẽ cùng nhau cố gắng, phấn đấu để trở thành những cây xanh khỏe khoắn từ bàn tay chăm sóc của cô!

Chúng em yêu cô!!

Bài viết về cô giáo mẫu 5

Cô Giáo Của Tôi

“ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo

Lúc đến trường cô giáo như mẹ hiền”

Tôi đã có những người mẹ hiền như vậy trong cuộc đời và tôi chắc chắn các bạn cũng sẽ có những người mẹ hiền như tôi ở “ Ngôi nhà thứ hai của mình”. Người mẹ hiền mà tôi hằng yêu quý nhớ nhung và cả lòng biết ơn nữa. Đó chính là cô Thu – Cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi.

Cô giáo của tôi còn trẻ lắm, cô chỉ mới ra trường được mấy năm. Nhưng lạ thế không chỉ riêng tôi mà còn các bạn trong lớp cũng rất yêu quý cô và cô cũng rất yêu quý chúng tôi.

Cô tốt đẹp lắm, dáng cô vừa tầm, đầy đặn, khuôn mặt thật tươi tắn, dễ gần. Tôi thích nhất là mỗi lần cô giáo cười, khuôn mặt cô tôi hửng sáng lên, hàm răng trắng đều, đôi môi hồng như thoa son, mắt cô chỉ nhỏ như sợi chỉ, tuy vậy tôi vẫn thấy cô tôi đẹp lắm, có lẽ vì tình yêu thương của tôi dành cho cô. Nên lúc nào tôi cũng thấy cô tôi đẹp nhất.

Tuy thế, cô tôi nghiêm lắm đấy chẳng phải là ở lớp có mấy “ tưởng” tưởng cô hiền nên làm tới, khi cô nghiêm sắc mặt, thì các “vị”nữ lại sợ hãi.

Cô tôi thật sự là “người mẹ”, “người chị” thứ hai của chúng tôi. Ngoài những kiến thức bài giảng trên lớp, cái gì cô tôi cũng biết, đặc biệt là cô còn lí giải, giảng giải những điều mà chúng tôi chỉ nghĩ và chỉ nghĩ mà thôi.

Thế mà cô cũng biết, cô nói trúng phóc ý nghĩ của chúng tôi, có đôi lúc, tôi thấy cô thật gần gũi, có những lúc tôi cũng như các bạn rất khó nói chuyên với người khác, kể cả mẹ mình, nhưng tôi lại dễ dàng kể cho cô nghe, với giọng tâm tình, thủ thỉ, cô hướng dẫn, giảng giải thậm chí kể những câu chuyện vui để từ đó mọi vướng mắc, ấm ức trong tôi được giải tỏa một cách nhẹ nhàng.

Nói về cô giáo mà lại không kể vai trò của cô, tài năng của cô khi truyền thụ kiến thức thì quả là thiếu sót lớn. Cô giáo của tôi là một giáo viên tuyệt vời, cô dạy môn văn, chương trình văn lớp 7, toàn những bài khó và xa lạ đối với chúng tôi. Tôi thật chật vật, nhiều bài tôi chẳng hiểu gì, nhất là mảng thơ cổ, phần ca dao ai cũng bảo dễ học nhưng cái đầu tăm tối của tôi lại không tưởng tượng để hiểu nổi được. Nhờ cô tôi đã học được những bài học từ những vài ca dao cổ về tình yêu gia đình, tình yêu và niềm tự hào về đất nước quê hương. Tôi còn học được bài học về lòng cảm thông đối với những số phận, cuộc đời của người lao động xưa dưới chế độ phong kiến. Bây giờ thi tôi đã hiểu thế nào về thể thơ cổ, nhờ cô, tôi đã hiểu được cái lạnh lẽo, cô đơn trong tâm trang, nhớ nước thương nhà của bà Huyện Thanh Quan. Cũng là hai cụm từ “ ta với ta” ở hai bài thơ “ Qua đèo ngang” “ Bạn đến chơi nhà”, cô đã chỉ cho tôi thấy được cái hay, cái đẹp của tiếng việt, cái tài của hai nhà thơ khi sử dụng cụm từ đó.

Cảm ơn cô thật nhiều một “người chi”, một “người mẹ” đúng nghĩa của tôi ở trường. Nhờ cô tôi không sợ môn văn này nữa, bước đầu tôi cảm thấy môn học thật hay. Tôi muốn cảm ơn cô nhiều lắm bởi cô không chỉ bớt thời gian để nghe tôi và các bạn nói, cô còn quan sát chúng tôi để điều chỉnh hành vi cũng như lời nói của chúng tôi kịp thời.

Tôi vẫn thường hay nghe mẹ nói với cô : “ ở độ tuổi này: “người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con , ương ương dở dở, đến kì khó dạy”. Thế mà cô giáo thân yêu của tôi không chỉ quản lí, hướng dẫn, dạy bảo 19 “ tiểu quỷ”. Và Chỉ nghe tới đó thôi mới biết thương cô đến nhường nào.

Cô giáo yêu quý của em, sau này lớn lên em có thể gặp nhiều thầy cô nữa nhưng mãi mãi em không thể nào quên cô, quên “ người mẹ” đáng kính thứ hai của mình. Em hứa với cô, em sẽ cố gắng để trở thành một học sinh ngoan, một công dân tốt xứng đáng với sự dạy dỗ và yêu thương của cô.


Nếu bạn không thấy nội dung bài viết được hiển thị. Vui lòng tải về để xem. Nếu thấy hay thì các bạn đừng quên chia sẻ cho bạn bè nhé!