Kể lại kỷ niệm với người thân (người ông)

Thế là học xong năm tiết học căng thăng rồi. Em vội phóng thẳng về nhà. Lòng vui mừng khi tượng tượng tượng ra cảnh mừng rỡ của mẹ khi biết em làm bài được điểm mười. Nhưng khi bước vào nhà, bao nhiêu sự vui mừng vụt tắt khi em nghe rằng: Ông đã qua đời.. Em khóc nấc lên, bao nhiêu kỉ niệm ngày ấy tuôn trào.


Mới hôm qua thôi, ông còn là một người khoẻ mạnh với bộ râu dài khiến ông trông đẹp lão vô cùng. Vầng trán cao và rộng chứa đựng bao nhiêu là truyện cổ tích để kể cho em nghe mỗi khi trăng tròn. Đôi tay ông khô ráp, nhăn nheo để chứng tỏ về những chông gai, vất vả một thời để nuôi lớn bố em thành người. Ông thường nói đùa với em bằng một cái giọng ôn tồn, hiền lành đến khó tả: “Ông phải sống tới trăm tuổi để xem cháu ông khôn lớn và được xem mặt cô vợ của cháu thì mới được!”. Nhưng thật không ngờ là ông đã ra đi ở cái tuổi tám mươi. Tối đến, em ngồi dưới gốc cây xoài do ông vun trồng mà trong lòng thấy hối tiếc vô cùng. Hối tiếc vì lần ông đã nhìn em bằng con mắt thất vọng trước khi ra đi. Chỉ tại một hôm nọ, mẹ cho em một số tiền để mua sách, em nhanh nhảu đi ngay, nhưng đến giữa đường thì thấy đám bầu cua. Em ghé lại, thấy ngó bộ cũng dễ chơi nên sẵn tiền trong tay, em chơi luôn. Mấy bản đầu, em ăn tới cả trăm ngàn. Nhưng không hiểu sao, càng về sau em càng đen, thua liên tục, tiền mua sách đem cúng hết. Thấy nguy, em liền đánh bạo vay năm ngàn chơi tiếp, thua, lại năm ngàn nữa. Và số tiền em vay cứ dần dần tăng lên, chỉ mấy chốc đã là năm chục nghìn. Em bước ra sòng bầu cua mà trong người cứ run lên bần bật, lấy sách đâu đưa mẹ đây, mà còn tiền nợ nữa, lấy đâu mà trả. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em : “ Ông mình có để dành được một số tiền lớn, mình chưa thấy ông đếm bao giờ, hay là mình lấy đi!.” Nghĩ là làm liền, em vội chạy về nhà, lén bước qua cổng, lên phòng ông, lấy tiền rồi chạy ào đi mua sách. Lúc đi ngang qua đám bầu cua, lòng ham muốn của em lại trỗi dậy và vòng tuần hoàn bầu cua lại cho một cơn “mưa”. Em lại tiếp tục lấy tiền, nhưng lần nào cũng bay mất. Đến lần thứ tư, lần này em kìm chế được và đã mua được quyển sách mẹ cần. Đêm hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Trằn trọc không phải vì đã lấy tiền ông mà là vì tiếc số tiền thua. Em thầm nhủ: “Thôi, ngày mai mình sẽ lấy thêm một ít tiền, chơi vài bản đầu rồi nghỉ, bản đầu bao giờ mình cũng ăn mà!”. Nhưng rồi, những điều đó cũng không thành hiện thực, khi em vừa bước vào phòng ông thì thấy ông đang ngồi đó, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn em nói:
- Ông bị mất hơn trăm nghìn, không biết ai lấy nhỉ?
Em tái nhợt cả người, vã cả mồ hôi, sợ hãi vô cùng. Thế là em tính chuồn, nhưng ông bắt em lại và tra khảo. Nhìn khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói sắt thép của ông, em đã phải nói ra sự thật. Ông rất buồn, đưa em ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Còn em thì buồn bã đi học. Và chiều hôm nay, khi em đi học về, nghe mẹ nói ông qua đời mà trong lòng hối tiếc vô cùng. Ông ra đi vì đau tim, phải chăng chính em đã gây nên cái tội này. Em gục xuống, buồn bã vô hạn.
Đêm, em ra gốc xoài ông trồng, sờ vào cây mà trong lòng đau như cắt, những giọt nước mắt chảy qua khoé mi. Chỉ vì em, chỉ vì em ham chơi, ham vài ván bầu cua mà ông em đã ra đi mãi mãi. Ôi! Cháu xin lỗi ông vô hạn. Cháu nguyện sẽ tu tỉnh và học thật giỏi để ông vui lòng trên thiên đàng. Mong ông sẽ tha thứ, tha thứ cho cái lỗi lầm mà có thể cháu sẽ phải ân hận suốt một đời, ân hận mãi mãi… Ông ơi! cháu vạn lần, vạn lần, … xin lỗi ông.



Bài giải liên quan

Từ khóa phổ biến